Thập Niên 70: Chàng Sĩ Quan Sủng Vợ Tận Trời - Chương 58: Hái Nấm Trên Núi 2

Cập nhật lúc: 2025-12-10 18:46:34
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chờ đến khi thu hoạch vụ mùa xong, Cảnh Chi cũng học cơm , thể chờ mấy đứa bộ đội đều là Tiêu Tiêu nấu cơm ." Mẹ Tống Tống Cảnh Chi, ở nhà cha Tống cũng sẽ giúp đỡ bà cơm.

 

"Được." Anh gật đầu.

 

"Còn những việc nhà khác cũng , nên nhà khác, cái gì cũng đều là phụ nữ , con xem nhà chúng , hầu hết cha con đều giúp đỡ ." Mẹ Tống bổ sung.

 

Người con gái gia đình phủng ở trong lòng bàn tay, dựa cái gì mà đến nhà bạn để trâu ngựa, chịu đủ mệt nhọc chứ?

 

"Con ."

 

Đường Tiêu Tiêu bưng cái bát lên, trong lòng thầm vui vẻ.

 

"Tiêu Tiêu, nếu như Cảnh Chi đối xử với cháu , ở nhà mà giống hệt như ông chủ cái gì cũng thì cháu thím một tiếng, thím và chú sẽ đến Tân Thị đ.á.n.h nó một trận."

 

"Dạ." Đường Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Cảnh Chi, nơi đồn trú của con cách xa nhà của Tiêu Tiêu ?" Cha Tống về phía con trai.

 

" ạ, xe lửa thì hơn ba tiếng, xe quân đội thì chỉ cần hơn hai giờ."

 

"Vậy thì các con cần đến thăm nhiều một chút, dù cũng cách gần như ." Mẹ Tống .

 

Lúc đầu còn cảm thấy lo lắng Đường Tiêu Tiêu lấy chồng xa, ông bà thông gia sẽ vui, nhưng giờ thì , ở gân như .

 

Mấy ngày hạ xuống một trận mưa, Đường Tiêu Tiêu lên núi thử vận may xem thấy nấm , buổi chiều bèn cùng Tống Cảnh Chi cõng sọt tìm thử.

 

Bởi vì mưa xuống nên đường núi dễ , bộ hành trình đều là Tống Cảnh Chi nắm tay dẫn cô .

 

Nấm bên ngoài phần lớn đều bọn trẻ hái hết, Tống Cảnh Chi dẫn cô sâu bên trong.

 

"Cẩn thận chân." Anh cầm một cành cây quét ngang qua bãi cỏ gần đó, sợ trong đó rắn hoặc côn trùng.

 

"Tống Cảnh Chi, bên nhiều nấm." Đường Tiêu Tiêu chỉ về phía bên khu rừng.

 

Tống Cảnh Chi dẫn cô đến bên , quả nhiên nhiều phiến nấm to mọc thành đàn, ước chừng bọn họ hái xong hết những thứ thể về.

 

Hai nhanh chóng xuống hái, cho đến khi sọt thể bỏ nữa mới thôi.

 

"Ngày mai còn , hái thêm một chút, khi phơi nắng thì thể ăn mùa đông ." Cô , nấm bất luận là xào nấu canh đều ăn ngon.

 

"Được, em vui là ." Tống Cảnh Chi về phía cô.

 

Anh cảm thấy Đường Tiêu Tiêu thật sự là một cô gái dễ thỏa mãn, đề cập vài với cô rằng dẫn cô trong thành xem phim, dạo phố mua sắm đồ ở cửa hàng bách hóa nhưng cô đều .

 

Tình nguyện đợi ở nhà, chờ sách cho cô , hoặc là lên núi hái quả, hái nấm.

 

"Mấy ngày nữa là sẽ đến thu hoạch vụ mùa thu, em cần mỗi ngày đều thành mua thịt , dùng thịt khô và thịt gà trong nhà cũng .”

 

Đoán mỗi ngày nhất định cô sẽ mua thịt, để bồi bổ cơ thể cho bọn họ, lên tiếng nhắc nhở.

 

"Thịt tươi ngon." Cô còn thừa dịp lúc mua thịt, đến chợ đêm kiếm thêm một chút thu thập mà.

 

"Ngủ thêm một lát hơn ?" Anh đưa tay chạm tóc của cô.

 

" giúp em việc, cực khổ."

 

"Vậy thưởng gì ?" Anh vốn nhờ cô hầm cho một nồi xương to với nước tương, từ khi ăn món xương hầm nước tương cô , ngày nào cũng nhớ đến nó, thế nhưng chút hổ dám nhắc tới.

 

, do dự giây lát, đó đỏ mặt nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của .

 

mới định lùi thì ôm lấy eo của cô, hôn lên môi của cô.

 

Cô choáng váng đến ngẩn cả , mở to đôi mắt ngan nước .

 

Động tác của Tống Cảnh Chi nhẹ, hệt như chuồn chuột lướt qua mặt nước, chạm đôi môi mềm mại của cô một chút, lập tức buông .

 

Mãi cho đến khi buông cô , Đường Tiêu Tiêu mới hồi thần .

 

Ôi, đây vẫn là Tống Cảnh Chi ư?

 

Chương 59

"Anh dẫn em rừng cây ." Cô , ánh mắt oán trách.

 

"Hả?" Mới đầu Tống Cảnh Chi vẫn kịp phản ứng, mới nhận lời cô nghĩa là gì.

 

Anh nhếch môi: "Cô nương, chui rừng cây là chui như thế ."

 

Anh để cô tựa gốc cây lưng, cúi đầu cô.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ vì ngượng ngùng, hàng mi dài khẽ chớp, sống mũi nhỏ cao thẳng còn rướm mồ hôi khiến khuôn mặt của cô cuốn hút đến lạ, khiến chỉ đè cô lên gốc cây mà bắt nạt.

 

Hô hấp của Tống Cảnh Chi dần trở nên nặng nề, ánh mắt như tóe lửa, đôi môi kề sát gần cô, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt mịn màng của cô.

 

Hơi thở của phả tai cô thấy nhột, nhịn rụt cổ .

 

Bàn tay trượt theo vòng eo thon của cô, kéo cô lòng .

 

Đôi môi mỏng của chạm vầng trán trơn bóng của cô chuyển dần sang sống mũi thẳng tắp, cuối cùng chạm đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô.

 

Lần lướt qua dừng nữa mà dùng sức thưởng thức hương vị của cô.

 

Đường Tiêu Tiêu cảm giác đầu óc cuồng, cô như con cá bơi lội trong khoang miệng Tống Cảnh Chỉ.

 

Anh hôn đến mức cô thở nổi mà vẫn nỡ buông cô .

 

Cô chỉ thấy khí trong lồng n.g.ự.c càng lúc càng ít, thở càng ngày càng gấp gáp.

 

Đột nhiên rời khỏi đôi môi cô, nâng khuôn mặt cô lên, đôi mắt sâu chăm chú cô.

 

"Nhớ ? Thế mới gọi là chui rừng cây."

 

Đôi mắt Đường Tiêu Tiêu mê man, lời , cô cố gắng chớp mắt.

 

Đôi môi cô sưng vì nụ hôn của , trông như thể bôi một lớp son hồng, xinh động lòng .

 

Yết hầu Tống Cảnh Chi nhúc nhích, đôi mắt như tối hơn.

 

"Vê thôi." Giọng trâm khàn đến lạ, ở lâu hơn thì chuyện mất.

 

"Ừm”" Đường Tiêu Tiêu đầu óc vẫn mơ màng động .

 

Anh khẽ nhéo má cô, dắt cô xuống núi.

 

Hôm nay Tống về sớm, lúc bọn họ về nhà, Tống việc nhà .

 

"Về !" Mẹ Tống thấy con trai và con dâu vê mà bầu khí vẻ lạ lùng, con trai thì hào hứng còn con dâu cúi thấp đầu.

 

"Tiêu Tiêu thế?"

 

"À, ạ." Đường Tiêu Tiêu giọng Tống mới ngẩng phắt đầu lên.

 

Mẹ Tống thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi sưng lên, nhớ hai lên núi thì còn gì mà hiểu.

 

Bà trừng mắt con trai, sức bấu tay : "Còn mau đỡ Tiêu Tiêu lên giường nghỉ ." "Hả?" Sao nghỉ? Có thím hiểu nhầm gì ?

 

"Vâng." Tống Cảnh Chi giải thích, chỉ bỏ gùi xuống, đỡ Đường Tiêu Tiêu phòng.

 

"Không , thim.… Cô giải thích nhưng kéo về phòng.

 

"Ôi... cho em giải thích? Chắc thím hiểu lầm ." Đường Tiêu Tiêu giường hổ che mặt.

 

"Giải thích cái gì? Mẹ tưởng chúng thế từ lâu ."

 

Thanh niên trí thức nữ trong thôn mà đính hôn sẽ ngầm thừa nhận là kết hôn luôn sống cùng .

 

còn tổ chức đám cưới, đợi m.a.n.g t.h.a.i mới lấy giấy đăng ký kết hôn.

 

còn chẳng lấy giấy đăng ký kết hôn, quan hệ hôn nhân chỉ dựa một tờ giấy.

 

"Em, em nên về điểm thanh niên trí thức thôi."

 

Trước đây cô hở là trêu ghẹo , bây giờ thế nữa.

 

Nhất là khi Tống phát hiện, hiểu lầm, Đường Tiêu Tiêu đối mặt với Tống thế nào nữa.

 

dậy định nhưng giữ .

 

"Không lúc mạnh dạn lắm ?" Anh cô cong môi .

 

"..." Mặt cô đỏ bừng.

 

"Sao thế? Không dám ?"

 

Cô lắc đầu, ngẩng đầu .

 

"Thế ngoan ngoãn đây đợi, cho cả." Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chang-si-quan-sung-vo-tan-troi/chuong-58-hai-nam-tren-nui-2.html.]

 

"Vâng." Cô gật đầu.

 

"Làm đây." Anh kéo cô lòng: "Chắc đợi đến mười hai tháng chạp mất."

 

Nghe lời , cô đẩy nhưng thoát , ôm chặt hơn.

 

"Yên tâm, sẽ kiên trì, chỉ cần em bớt trêu ghẹo ."

 

Cô tựa lòng , yên lặng nhịp tim mạnh mẽ của , lúc cô thấy cực kỳ yên tâm.

 

Vài ngày , Đường Tiêu Tiêu nhận hàng và thư cha gửi đến.

 

Cha Đường tỏ ý bọn họ sẽ đến lúc kết hôn để chuẩn đồ cưới cho cô.

 

Trong túi quần áo và đệm chăn mùa đông cho cô, còn cả giấy chuyển khoản nữa.

 

Lúc bắt đầu thu hoạch vụ thu, chuông báo việc sớm hơn thường ngày một tiếng.

 

Dù Đường Tiêu Tiêu , nhưng lúc thấy tiếng chuông cô vẫn thức dậy.

 

"Tiêu Tiêu, em dậy sớm thế?" Thấy cô dậy, Hà Tiểu Thiến ngạc nhiên, cô Tống Cảnh Chi giúp cô .

 

"Không ngủ , chị rửa mặt , em giúp chị với Từ Trạch Minh chuẩn bữa sáng."

 

"Thế phiên em , đồ ăn trong phòng chị, em lấy ."

 

Hôm nay là ngày đầu tiên thu hoạch vụ thu, cô chuẩn cho mỗi một chút, lấy đồ ăn từ trong phòng . Bữa sáng canh bánh trứng gà, còn nấu thêm cho mỗi một quả trứng nữa để bổ sung thể lực.

 

Đợi hai rửa mặt xong, Đường Tiêu Tiêu cũng nấu bữa sáng xong.

 

Ba trong nhà chính ăn sáng, Từ Trạch Minh là lao động chính, cô múc cho một bát to, múc cho Hà Tiểu Thiến một hộp cơm đầy, còn cô chỉ một hộp cơm nhỏ.

 

Cục bánh cô khá to, hai việc sợ đói bụng.

 

Cô thấy Từ Trạch Minh múc trứng trong bát bỏ bát Hà Tiểu Thiến, còn Hà Tiểu Thiến mỉm với cúi đầu ăn.

 

"Lát nữa em mệt thì cứ nghỉ , xong sẽ đến giúp em." Từ Trạch Minh Hà Tiểu Thiến .

 

"Vâng." Cô ăn gật đầu.

 

"Nhớ đeo găng tay đây."

 

"Vâng.

 

Đường Tiêu Tiêu cảm giác như đang ăn thức ăn chó: "Hai thế?"

 

" và Tiểu Thiến đang tìm hiểu ." Từ Trạch Minh thoải mái thừa nhận.

 

qua hai : "Chúng còn là bạn bè ? Sao em chuyện ?"

 

"Nhất là chị đó, em tìm hiểu là cho chị ngay." Cô Hà Tiểu Thiến, cảm giác như bạn bè bỏ rơi.

 

"Không Tiêu Tiêu, chuyện mới hôm qua thôi, chị kịp với em." Hà Tiểu Thiến kéo tay cô, vẻ mặt như .

 

"Được ." Đường Tiêu Tiêu cũng giận thật: "Chúc mừng hai nhé."

 

Cô khá yên tâm về Từ Trạch Minh.

 

Điều kiện của Từ Trạch Minh cũng tệ, cô lúc về Từ Sơn xử lý chuyện nhà xong, chính phủ còn giúp lấy tài sản trong nhà, hơn nữa còn đền bù khá nhiều.

 

Cha Hà Tiểu Thiến cũng là gia đình viên chức, thế nên hai khá môn đăng hộ đối.

 

Chương 60

Bên , Tống Cảnh Chi Đường Tiêu Tiêu, ít dân thấy đều chào hỏi.

 

Dẫu Tống Cảnh Chi cũng là sĩ quan duy nhất trong lứa tuổi của ở thôn Ngọc Hồ.

 

Đường Tiêu Tiêu ăn sáng xong bèn đạp xe lên thành phố.

 

Như thường lệ, cô chợ đen, bán mấy món đồ mới cầm thịt , đạp xe về.

 

Vào mùa vụ, hầu như trong nhà hoặc là phụ nữ sẽ vê sớm nấu cơm mang ruộng.

 

Mọi ăn cơm ruộng, nghỉ một lúc tiếp tục việc.

 

Đường Tiêu Tiêu lấy thịt và xương trong gian , còn lấy thêm mấy quả táo nữa.

 

Lúc về nhà họ Tống hơn mười giờ, cô lập tức nấu cơm.

 

Một nồi cô hầm xương với tương, nồi còn bắt đầu nấu cơm, vì tốn khá nhiều sức nên cô nấu cơm trắng chứ độn thêm khoai.

 

Trong lúc đó, cô chuẩn thịt xào ớt, khoai tây xắt sợi chua cay để món khai vị.

 

Cô cắt nhỏ táo bỏ hộp, công khá mệt nên ăn ngon một chút.

 

Sau khi nấu xong, cô còn ngâm đậu xanh để lát nữa về nấu chè đậu xanh.

 

Cô bỏ hết đồ ăn giỏ, một tô xương hầm tương to cùng bốn bộ bát đũa.

 

Cô xách thêm một bình nước, đội mũ rơm ruộng.

 

Cả nhà Tống Cảnh Chi đang việc ruộng, cô tìm bóng mát cất đồ ăn mới ruộng gọi .

 

Lúc cô bên ruộng, Tống Cảnh Chi khá nhiều, cách bờ khá xa.

 

"Khu khụ." Đường Tiêu Tiêu hắng giọng: "Chú, thím, ăn cơm thôi."

 

Giọng cô nhỏ quá, bọn họ còn lưng về phía cô nên thấy.

 

"Ôi Tiêu Tiêu, giọng cô như mèo con , bọn họ thấy ." Bốc Ngọc Lan cũng xách giỏ trúc đến đưa cơm.

 

Bây giờ cô đang m.a.n.g t.h.a.i nên lúc thu hoạch ở nhà nấu cơm.

 

"Giọng chỉ to thế." Cô thử lân nữa.

 

"Không cô cãi với Trân Phượng Nha thế nào nữa, để ." Bốc Ngọc Lan hắng giọng.

 

"Chú hai, thím hai, Cảnh Chi, Tiêu Tiêu mang cơm đến cho ."

 

Bốc Ngọc Lan Đường Tiêu Tiêu suýt nữa thì mất hồn, quả nhiên, ba đang gặt lúa lập tức .

 

"Được , đây." Bốc Ngọc Lan nhướng mày, xách giỏ .

 

Đường Tiêu Tiêu gật đầu, bảo con gái Hồ Nam khá thô bạo, giờ cô cũng thấy .

 

Ba nhà họ Tống thấy cô tới mới bỏ dụng cụ xuống, cầm bình nước đến gần.

 

Tống Cảnh Chi đến mặt cô, với cô : "Cô gái nhỏ vất vả ."

 

Thấy đầy mồ hôi, cô lấy khăn tay trong túi lau cho .

 

“Anh cũng vất vả , em nấu xương hầm tương thích đấy." Cha Tống thấy động tác của hai thì bật vui mừng, tình cảm của hai đứa thì bọn ho cũng vui.

 

Bốn đến bóng cây, cùng chuẩn ăn cơm.

 

"Nhà ai ăn thịt đấy?"

 

Vừa mở nắp hộp , mùi thơm tỏa , xung quanh đều ngửi thấy.

 

"Ôi, nhà Vệ Quốc , đây là món con dâu nhà ông nấu ?"

 

Người bên cạnh là nhà ông Tào quan hệ khá với nhà họ Tống.

 

" , Tiêu Tiêu nhà thấy chúng việc vất vả, bảo là bồi bổ cho chúng nên sáng sớm thành phố mua thịt." Cha Tống .

 

Thời đại hâm mộ nhà khác thịt ăn thì cũng sẽ ăn ké.

 

"May mà lúc Tống Cảnh Chi ở bộ đội giữ phiếu thịt, còn nhà gửi cho nữa."

 

Cha Tống tiện thể nhắc một câu, đỡ việc nhà ông thường xuyên ăn thịt mà khác nghĩ Đường Tiêu Tiêu chợ đen.

 

"Có nên lấy mấy cục xương đến nhà bác ?" Đường Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi Tống.

 

Cô và Tống Cảnh Chi sắp bộ đội, bình thường cha Tống còn nhờ nhà họ quan tâm.

 

"Đi thôi, từng đó thôi, nhà bọn họ mỗi một miếng là . Để Cảnh Chi mang , mặt trời lớn thế, cháu đừng phơi nắng." Mẹ Tống lấy cái hộp đựng mấy miếng xương, bảo Tống Cảnh Chi đưa.

 

Tống Cảnh Chi cực kỳ nhanh, nhanh chóng về.

 

"Lát nữa Tiêu Tiêu về nhà ngủ một giấc , buổi chiêu nóng lắm, đừng đến." Trong thôn mang nước đến, Tống để con dâu đội nắng chạy đến một chuyến.

 

"Vâng." Đường Tiêu Tiêu chỉ đạp lời.

 

Ăn cơm xong, đàn ông tụ tập hút thuốc, phụ nữ vây quanh trò chuyện, một lát bắt đầu .

 

 

Loading...