Thập Niên 70: Chàng Sĩ Quan Sủng Vợ Tận Trời - Chương 28: Tôi Thấy Hôm Nay Anh Nói Hơi Nhiều 2

Cập nhật lúc: 2025-12-10 18:46:09
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không nhà ai nấu ăn thơm như , hóa là Tiêu Tiêu đang nấu cơm. Lúc , Tống bước , tình cờ thấy Tống Cảnh Chi đang nhóm lửa bếp.

 

"Này, con nhà ai mà ngoan , thế mà còn giúp nhóm lửa cơ đấy."

 

"Mẹ chứ?" Tống Cảnh Chi liếc .

 

"Thím, đồ ăn chuẩn xong , chờ chú về là thể ăn." Đường Tiêu Tiêu .

 

"Sao cháu cho chúng ? Vất vả cho cháu ." Vẻ mặt Tống tươi .

 

"Đồng chí Tống giúp nhóm lửa, vất va a Cô liếc Tống Cảnh Chi, khiến tai đỏ bừng.

 

Sau khi cha Tống trở về, liền bắt đầu ăn cơm, đây là đầu tiên bốn ăn cùng một bàn.

 

"Món canh cá viên ngon quá." Cha Tống khen tay nghề của Đường Tiêu Tiêu dứt miệng.

 

"Sinh con gái vẫn hơn, Tiêu Tiêu, cha cháu thật hạnh phúc, cháu xem, cháu tri kỷ, nấu ăn ngon, giống như thím và chú cháu. Ôi!" Mẹ Tống liếc Tống Cảnh Chỉ.

 

"Mẹ, khen thì khen, đừng giam đạp lên con."

 

"Hắc, sai ? Con ngay cả..." con dâu cũng tìm về cho .

 

An , ăn ." Cha Tống sợ Tống sẽ khiến Đường Tiêu Tiêu chê nên nhanh chóng múc một miếng cá viên cho Tống.

 

"Thím ơi, đồng chí Tống ."

 

Mẹ Tống vui khi Đường Tiêu Tiêu khen con trai : "Cháu thấy ."

 

"Mẹ. Mẹ đang cái gì ?

 

Vốn Tống Cảnh Chi cố gắng điềm nhiên mặt Đường Tiêu Tiêu, nhưng thật lời của Tống cho đỏ mặt.

 

Mẹ Tống lúc mới nhận hình như sai: "Tiêu Tiêu, thím cân nhắc, quen chuyện tùy tiện, cháu đừng để trong lòng, thím ý đó."

 

"Thím, , chúng ăn cơm ." Đường Tiêu Tiêu cúi đầu gẩy cơm, gắp một quả ớt xào c.ắ.n một miếng.

 

Cái suýt chút nữa tống cô , ớt Hồ Nam cay đến thế, nước mắt cô chảy .

 

Vừa khi xào cô nghĩ nó cay đến thế.

 

"Mẹ, nhanh đưa nước cho cô ay" Tống Cảnh Chi thấy phản ứng của cô đầu tiên.

 

"A, a. Mẹ Tống vội vàng dậy.

 

"Mau, uống nước ." Mẹ Tống đưa vại cho cô.

 

Một lúc , cô mới bình thường trở , : "Cháu ." Cô mỉm ba đang chú ý tới động tác của cô.

 

"Không việc gì là , đây là ớt địa phương của chúng , cay đến mức miền Bắc các cháu ăn quen." Lúc , Tống mới yên tâm xuống, tiếp tục ăn.

 

"Dạ." Đường Tiêu Tiêu quả ớt còn trong bát, nên thế nào, những ngày thể lãng phí đồ ăn." "Đưa cho ." Tống Cảnh Chi chìa bát .

 

“..... Như ?

 

"Không ăn ?" Anh duỗi .

 

"" Cô bỏ quả ớt bát của .

 

Cha Tống và Tống , im lặng cúi đầu bắt đầu ăn.

 

Ăn cơm xong, Tống rửa bát, giữa trưa nắng chói chang nên Đường Tiêu Tiêu đẩy Tống Cảnh Chi về phòng.

 

" đỡ lên giường nghỉ ngơi nha?"

 

"Không cần đỡ, thể tự ."

 

Sau đó, cô thấy đẩy xe lăn đến mép giường, dùng hai tay chống tay vịn lên giường.

 

Cô cảm khái trong lòng, quả nhiên là tham gia quân ngũ nhiều năm, lực chống thật kinh khủng!

 

"Cô về ngủ một chút ?" Anh hỏi.

 

Đường Tiêu Tiêu dời ghế đến bên giường : “Anh sách , nếu cho ." Giọng của Tống Cảnh Chi mang theo từ tính, sách nhất định êm tai.

 

"Được." Anh gật đầu, cầm cuốn sách đầu giường lên, bắt đầu chậm rãi .

 

Cô đặt tay lên mép giường, tựa đầu, lắng lặng .

 

Cuối cùng cô cũng hiểu tại kiếp nhiều thích diễn viên lồng tiếng như , hóa giọng là một loại hưởng thụ.

 

Chương 29

Nghe một hồi, Đường Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ mơ màng ap tới, bao lâu ngủ gục ngay mép giường.

 

Đây cũng là đầu tiên cô ngủ bên ngoài như thế kể từ khi sống tới nay, nhưng cảm giác ngủ ngon. Là do mấy hôm nay cứ lo lắng cho chân của Tống Cảnh Chi, nên cô luôn ở trạng thái vô cùng áp lực.

 

bây giờ, thể là vì Tống Cảnh Chi đang ở ngay bên cạnh mà cô mơ. Cô mơ thấy chân khỏe hẳn, còn bên ruộng lúa .

 

Tống Cảnh Chi vẫn đang học thì động tĩnh bên , sang thấy cô ngủ.

 

"Cảnh Chi..." Mẹ Tống gọi tính .

 

Tống Cảnh Chi vội vàng động tác "suyt" với , ngăn lên tiếng đ.á.n.h thức Đường Tiêu Tiêu.

 

Mẹ Tống tới mép giường, đau lòng Đường Tiêu Tiêu, nhỏ giọng : "Con bé , lẽ mấy ngày nay thể nào ngủ ngon."

 

"Mẹ, chuyện gì ?”

 

"Không gì, và cha con đây. Buổi chiều cha sẽ về sớm một chút để cơm, đừng để cho Tiêu Tiêu bận rộn."

 

"Vâng." Anh gật đầu.

 

Mẹ Tống và cha Tống việc. Tống Cảnh Chi , bây giờ điều đúng đắn nhất nên hẳn là kêu cô tỉnh , để cho cô trở về điểm thanh niên trí thức mà ngủ.

 

khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa, còn nở nụ , đành lòng.

 

Lại còn thấy cô kê mặt lên tay nên đổ một lớp mồ hôi mỏng, cầm quạt lá bên cạnh lên nhẹ nhàng quạt cho cô.

 

Hôm là ngày việc đầu tiên của Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến, hai dậy từ sớm.

 

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai theo Lưu Phượng Quyên tới sân phơi lúa. Mỗi ngày khi nông, đến sân phơi lúa để phân chia công việc.

 

với mà khi thời điểm bận rộn chỉ cần việc cắt cỏ heo như Đường Tiêu Tiêu, thì hôm nay chủ yếu chỉ là tới nhận .

 

"Đó chính là cô bé tới đây trả ơn Tống Cảnh Chi ? Nhìn xinh xắn thật." Lúc mấy cô bác bắt đầu bàn tán.

 

" , thì vẻ yếu đuối, ngờ tấm lòng như thế, thật sự tệ ."

 

" đó, tính thật. Người bình thường ai chạy tới cái thôn xa xôi như chỗ chúng chỉ vì trả ơn ."

 

Hai ngày nay chính thím Ngô cổ động tuyên dương ở trong thôn, Đường Tiêu Tiêu là một cô gái , báo đáp ân tình.

 

Ban đầu trong thôn bàn luận sôi nổi chuyện Tống Cảnh Chi thương trở về. Bây giờ Đường Tiêu Tiêu đến đây trả ơn, mới là vì cứu mới thương.

 

Bây giờ đều đang truyền tai chuyện Tống Cảnh Chi gặp may, Đường Tiêu Tiêu tri an bao dap.

 

Cũng ai lời ong tiếng ve gì ve chuyện hai ngày nay cô nhà họ Tống. Nếu ai nhắc tới thì sẽ lập tức phản bác, đang trả ơn, thể suy nghĩ xa như ?

 

" mà dáng vẻ cô cứ như con hồ ly tinh , thử mấy đứa thanh niên trong thôn , ánh mắt đứa nào đứa nấy cũng dán chặt lên ." Người đang chuyện chính là của Lưu Đại Bảo.

 

"Trần Phượng Nha , bà ai là hồ ly tinh đấy? Làm ơn giữ miệng mồm sạch sẽ chút ." Mẹ Tống Đường Tiêu Tiêu như thì vui.

 

" ? Bà cứ xem con nhỏ đó như bảo bối , bộ nó là con dâu nhà bà hả?" Bình thường Trân Phượng Nha cũng thiết gì mấy với Tống.

 

Nhà ngoại của Trân Phượng Nha và Tống ở cùng một thôn, hai gả đến thôn gần như cùng một thời điểm. Thế nhưng Trần Phượng Nha m.a.n.g t.h.a.i nên vô cùng đắc ý, cảm thấy hơn hẳn so với Tống.

 

Kết quả là bà sinh liên tiếp năm cô con gái, còn Tống m.a.n.g t.h.a.i đầu sinh Tống Cảnh Chi. Sau đó Trân Phượng Nha sinh Lưu Tiểu Bảo thì chuyện mới dừng .

 

Chương 30

"Trân Phượng Nha, bà ầm ï cái gì đó? Cả thôn cái họng bà là lớn nhất đấy." Ngay lúc thím Ngô cũng tới bên cạnh Tống. Cả hai là chị em bạn dâu, thiết với từ khi còn trẻ.

 

Bởi vì chồng của hai qua đời sớm, Tống chỉ một Tống Cảnh Chi, còn thím Ngô đến bốn đứa con, cho nên Tống giúp chị dâu là thím Ngô chăm lo cho bọn trẻ.

 

Khi đó cuộc sống khó khăn, Tống còn lấy cả phần lương thực ít ỏi trong nhà chia cho bọn trẻ nhà thím Ngô ăn, cho nên quan hệ hai nhà vẫn luôn .

 

Tống Cảnh Chi vắng nhà quanh năm, bọn trẻ nhà thím Ngô cũng sẽ thường xuyên sang thăm cha Tống Tống, giúp chú thím nương trông nom nhà cửa.

 

thím Ngô cũng là vợ của trưởng thôn. Có bà lên tiếng, Trân Phượng Nha dám thêm gì nữa.

 

Đường Tiêu Tiêu tiếng động bên nên sang, Tống thấy cô bèn vẫy vẫy tay.

 

Cô lên tiếng chào hỏi Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên, đó về hướng Tống.

 

Mẹ Tống dắt tay cô, với những cô bác chung quanh: "Sau Tiêu Tiêu sẽ là con gái , hễ ai mà con bé một câu nào thì chính là đang khó dễ với Triệu Thúy Nga đấy."

 

"Thúy Nga, em yên tâm, nếu ai dám bắt nạt thanh niên trí thức Tiểu Đường đây, chị sẽ là đầu tiên đồng ý." Thím Ngô mỉm Đường Tiêu Tiêu.

 

"Cháu cám ơn hai thím." Cô tươi, tiếp nhận tấm lòng của .

 

Trên đài, Tống Kiến Quốc phân công xong cho , ông liếc Đường Tiêu Tiêu trong đám .

 

"Mọi đều , thanh niên trí thức Đường đến thôn chúng là để trả ơn. Bởi vì ngày thường chăm sóc cho Cảnh Chi, cô sẽ thời gian để nông. Cho nên trừ những thời điểm bận rộn, cô sẽ chỉ việc cắt cỏ heo."

 

Bên lập tức bàn tán âm ï, Tống Kiến Quốc khoát tay một cái.

 

"Mọi cứ yên tâm, thanh niên trí thức Đường cam kết cắt bao nhiêu cỏ thì chỉ nhận bấy nhiêu công điểm, sẽ gây thêm một chút xíu phiền toái nào cho bà con trong thôn."

 

Ông xong, những lời bàn tán phía mới dừng , chỉ cần ảnh hưởng đến việc phân chia lương thực trong thôn thì sẽ ai thèm quan tâm cô kiếm công phân .

 

"Thanh niên trí thức Đường, chiều hôm qua hành lý và tiền chuyển cho cô đến nơi, lát nữa cô sang ủy ban thôn cầm về , cả thanh niên trí thức Hà nữa."

 

Vốn dĩ chuyện thể để riêng nhưng lý do Tống Kiến Quốc ngay mặt tất cả là vì cho điều kiện gia đình của Đường Tiêu Tiêu , chớ chằm chằm chuyện nhiều công điểm.

 

Đường Tiêu Tiêu cũng nghĩ như . Dẫu cô mới tới mua một chiếc xe đạp, thường xuyên sang nấu món thịt cho nhà Tống Cảnh Chi, trưởng thôn như quả thật giảm bớt cho cô ít phiền toái.

 

Còn về những cứ để ý chuyện của cô mãi, cô còn để mắt. Nếu dám gần kiếm chuyện thì hỏi thử quả đ.ấ.m của cô . "Tiêu Tiêu, thím con , núi ít đứa trẻ cũng đến cắt cỏ heo. Cháu nhớ để ý cùng bọn trẻ, nhất định sâu núi, heo rừng đấy. Lát nữa cháu cứ theo Tiểu Lan lấy dụng cụ." Mẹ Tống kéo Đường Tiêu Tiêu , giới thiệu Tống Tiểu Lan cho cô .

 

"Chị Tiêu Tiêu." Tống Tiểu Lan là con gái út nhà Tống Kiến Quốc, là em gái họ của Tống Cảnh Chi. Cô nhỏ hơn Đường Tiêu Tiêu mấy tháng, là chấm công trong thôn.

 

"Được, Tiểu Lan, xin phiền em."

 

"Cháu cắt cỏ heo xong cứ về nghỉ ngơi , hôm nay cần thành phố mua thức ăn, ở nhà khô gà, thịt muối và cá khô, để buổi trưa thím về nhà nấu cơm." Mẹ Tống kéo tay Đường Tiêu Tiêu dặn dò.

 

"Vâng, cháu thím."

 

Cho đến khi mấy cô bác thiết với Tống bắt đầu thúc giục, bà mới buông tay Đường Tiêu Tiêu .

 

"Chị thấy em thật sự xem thanh niên trí thức Tiểu Đường là con gái ruột đó." Sau khi kéo Tống , thím Ngô nhỏ giọng chọc ghẹo.

 

"Tất nhiên, chị đó thôi, con bé ngoan lắm, hơn thằng nhóc thúi nhà em nhiều. Nói chuyện nhẹ nhàng, cũng dịu dàng đáng yêu, thật sự ." Mẹ Tống .

 

Nếu như Đường Tiêu Tiêu mấy câu , lẽ cô sẽ "Ha hả, thím, chắc thím thấy những lúc cháu dịu dàng đúng ?

 

Chương 31

Đường Tiêu Tiêu theo Tống Tiểu Lan lấy công cụ. Tống Tiểu Lan đưa cho cô một cái lưỡi hái mới dẫn cô ghi danh.

 

"Chị Tiêu Tiêu, lưỡi hái thì chị cứ giữ để , đến khi còn việc ruộng nữa thì trả . Chị giữ gìn kỹ, nếu để mất cái thì tự đền đó." Tống Tiểu Lan dặn dò.

 

"Được, chị , cám ơn em Tiểu Lan." Cô Tống Tiểu Lan nể mặt Tống nên mới cho cô giữ lưỡi hái mới.

 

Đời bất kể ở chợ tỉnh Hắc là ở Từ Sơn, những thanh niên trí thức mới tới như bọn họ đều dùng công cụ cũ . Phải đợi đến khi việc trôi chảy mới tư cách dùng đồ mới.

 

"Lát nữa chị cứ cắt một gùi cỏ heo, đưa đến cho em đến lượng là . Nếu chị cỏ heo trông thì con trai của hai em ở đó, nó tên tắt là Thạch Đầu, chị cứ nhờ thằng bé giúp." Tống Tiểu Lan .

 

"Được, chị ." Khi ở Từ Sơn và tỉnh Hắc, cô cũng từng cắt cỏ heo .

 

Chào tạm biệt Tống Tiểu Lan, Đường Tiêu Tiêu cõng cái gùi về phía núi. Sau núi quả nhiên nhiều đứa trẻ đang cắt cỏ heo, bọn trẻ cũng tò mò Đường Tiêu Tiêu, dẫu trưởng thành ai cũng ngại công phân ít như , nên chỉ trẻ con mới cái .

 

Lúc , một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi từ núi chạy tới: "Chị Đường, đúng, dì Đường."

 

Đường Tiêu Tiêu đầu bật : "Rốt cuộc em gọi chị là chị Đường là dì Đường?"

 

"Chú họ của cháu cứ bảo gọi là dì Đường, nhưng rõ ràng dì là một chị mà." Đứa bé trai gãi gãi ÓI.

 

"Chú họ của em là ai?" Cô hỏi.

 

"Chú họ của cháu là Tống Cảnh Chi, cháu tên Tống Hoài Ân, tên ở nhà là Thạch Đầu."

 

"Thì cháu chính là Thạch Đầu." Cô sờ đầu Thạch Đầu.

 

"Dì Đường, chú họ nhờ cháu đưa cái cho dì." Thạch Đầu lấy một đôi bao tay từ cái gùi đưa cho cô.

 

Đường Tiêu Tiêu nhận lấy cái bao tay, cũng tỉ mỉ thật.

 

"Anh gì với cháu ?" Cô xổm xuống hỏi nhóc.

 

"Chú họ còn cháu phụ dì việc, chú sẽ thưởng kẹo cho cháu." Thạch Đầu móc từ trong túi một viên kẹo trái cây.

 

"Việc cứ để dì , cần cháu giúp ." Cô .

 

"À, nhưng thì cháu sẽ kẹo." Thạch Đầu chút tiếc nuối, nhưng bé cảm thấy nếu như giúp Đường Tiêu Tiêu việc thì nên trả cho chú họ viên kẹo .

 

"Kẹo thì cháu cứ cầm , nếu chú họ cho cháu thì nó là của cháu ."

 

“Cháu giữ thật ?”

 

"Dĩ nhiên." Đường Tiêu Tiêu quanh một chút, bốn phía chừng mười mấy đứa trẻ, cô lấy trong túi chừng hai mươi viên kẹo sữa màu trắng to tròn. "Cháu giúp dì chia kẹo cho các bạn , mỗi một viên, còn du thì cháu cứ để dành ăn." Cô đặt kẹo trong gùi của bé.

 

"Được."

 

Đường Tiêu Tiêu một tiếng lập tức cắt cỏ.

 

"Dì Đường cho chúng kẹo , mau tới xếp hàng." Thạch Đầu hét một tiếng to, bọn trẻ cũng chạy tới xếp hàng.

 

Con nít trong thôn đều thật thà, chúng ăn kẹo của Đường Tiêu Tiêu cho xong thì đều cảm thấy giúp cô chút gì đó.

 

Có hai đứa bé chạy xuống núi, những đứa trẻ khác cũng bỏ cỏ heo cắt chiếc gùi lưng của cô.

 

"Ồ, các cháu." Đường Tiêu Tiêu cái gùi đầy của chút dở dở .

 

Cô chỉ mới bắt đầu thôi mà cái gùi đầy .

 

"Dì Đường, dì mau nộp cỏ heo ." Bọn trẻ thúc giục cô.

 

"Dì Đường, dì cắt xong cỏ heo còn về chăm chú họ của cháu ? Dì nhanh ." Thạch Đầu đẩy đẩy cô.

 

"Vậy dì xuống núi đây, các cháu cẩn thận nhé."

 

"Tạm biệt dì Đường."

 

đầu những đứa trẻ đáng yêu , cảm thấy chút cảm động.

 

Tống Tiểu Lan kinh ngạc Đường Tiêu Tiêu chỉ mới lên núi: "Chị Tiêu Tiêu, chị là quá nhanh đó."

 

"Không chị nhanh ." Cô kể hết những chuyện núi.

 

Chương 32

"Mấy đứa nhỏ cũng bụng lắm, ngày nào bọn trẻ cũng gom thành nhóm hỗ trợ lẫn . Tất cả cùng lên núi, cùng cắt đầy một cái gùi cỏ heo cùng xuống núi." Tống Tiểu Lan .

 

"Thì là như ." Cô lấy trong túi mấy viên kẹo đưa cho Tống Tiểu Lan.

 

"Em ăn , chị Tiêu Tiêu.”

 

"Cầm ." Cô nhét kẹo trong tay Tống Tiểu Lan chuẩn về.

 

Cô chuẩn đến ủy ban thôn để nhận hành lý và tiền, kết quả cửa gặp hai đứa bé mới chạy xuống núi, trong tay chúng còn cầm một giỏ tôm đất to.

 

"Dì Đường, cái cho dì. Không là đồ quá , nhưng cái là tự chúng cháu đặt lồng ở sông bắt đó." Đứa bé lớn hơn .

 

"Vậy dì thể nhận ." Đây là tôm do bọn trẻ cực khổ bắt, cô nhận chứ.

 

"Dì Đường, dì chê ? Mặc dù tôm ăn ngon lắm nhưng ít nhiều cũng chút thịt." Bọn trẻ vẻ khá hụt hãng.

 

Bình thường hai đứa nhỏ bắt tôm mang về, nhà cũng chê bai. Loại tôm nấu lên xong chỉ là xác, chỉ một chút thịt, còn mất công rửa sạch.

 

"..." Chê? Làm thể, cả đời và hiện tại thì thứ là đồ .

 

"Không , dì ngại, dì thích ăn cái ." Đường Tiêu Tiêu lấy thêm kẹo từ trong túi : "Dì thể bỗng dưng vô cớ mà nhận của hai cháu , để dì đổi kẹo cho hai cháu nhé."

 

" mới cho chúng cháu kẹo mà."

 

"Hồi nấy là hồi nãy, giờ nếu hai cháu nhận kẹo thì dì sẽ thể nhận tôm sông của hai cháu ."

 

Hai đứa bé một cái: “Được ạ."

 

Đường Tiêu Tiêu đưa kẹo cho bọn trẻ, đó vui vẻ xách tôm .

 

"Anh, chúng nhận kẹo của dì Đường ." Đứa bé trai nhỏ hơn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chang-si-quan-sung-vo-tan-troi/chuong-28-toi-thay-hom-nay-anh-noi-hoi-nhieu-2.html.]

 

"Sáng sớm ngày mai chúng cắt cỏ heo sớm một chút giao cho dì Đường." Đứa bé lớn hơn sờ đầu em trai một cái.

 

"Được." Thằng bé gật đầu.

 

Đường Tiêu Tiêu bỏ túi lưới bỏ trong gùi, đó đến ủy ban thôn lấy đồ đạc và tiên cha gửi đến.

 

Số đồ đạc chính là rương hành lý bằng trúc mang theo, còn một bọc đồ lặt vặt, chắc là thức ăn. Số tiền gửi đến là năm mươi đồng tiền, còn một phong thư đựng một ít phiếu.

 

Sau khi đem đồ về điểm thanh niên trí thức, cô lấy gia vị cần dùng để món tôm đất từ gian , đó thẳng đến nhà họ Tống. Vì xử lý tôm đất nên sẽ mất chút thời gian.

 

"Sao cô xách mấy thứ về thế?" Tống Cảnh Chi tôm hùm đất tay cô, chút chê bai.

 

"Thì ? Cái là do bọn trẻ cho đấy, đồ ." " thứ ăn ngon , nếu như cô ăn thịt thì nhà ít thịt đấy, cô cứ chọn."

 

"Anh im miệng, lấy một cái ghế xếp nhỏ tới đây giúp ." Đường Tiêu Tiêu bỏ tôm hùm đất trong chậu chứa nước, đó lấy bàn chải cùng kéo chuẩn đó .

 

Tống Cảnh Chi cô, đó thể gì khác ngoài đẩy xe lăn lấy ghế xếp cho cô.

 

Ngồi lên chiếc ghế xếp đem tới, cô xử lý tôm đất hỏi: "Tống Cảnh Chi, hôm nay nhờ Thạch Đầu đem bao tay tới cho ?"

 

"Ừ”" Anh chối.

 

"Thế mà phát hiện nhỉ, thật quan tâm khác."

 

Ánh mắt cô khiến cảm thấy mất tự nhiên một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Sao cô vê sớm như ?"

 

"Căn bản là thể nào việc." Cô kể hết những chuyện núi và chuyện tôm cho một .

 

"Ở nhà kẹo, bằng cô cứ lấy kẹo đổi cỏ heo với bọn trẻ ."

 

Cô trừng mắt , đang quan tâm cô hả? ? ?

 

Chương 33

Tống Cảnh Chỉ đến mức tai ửng đỏ: "Cô cẩn thận..." Anh thấy một con tôm hùm đất sắp kẹp tay cô.

 

"Ây da, suýt chút nữa suýt chút nữa." Cô vội vàng thu tay về, chỉ chút nữa thôi là kẹp cho chảy máu.

 

"Để ." Vừa , đẩy xe lăn lên đưa tay lấy bàn chải cô đang cầm. Thế nhưng đụng tay cô, rụt trở về.

 

"..." Đến mức đó ? Con gái như còn giống .

 

giúp, dĩ nhiên Đường Tiêu Tiêu cam tâm tình nguyện, cô đưa bàn chải cho Tống Cảnh Chỉ.

 

Sợ xe lăn quá cao, khom thì tiện, cô còn quan tâm mà dời chiếc bàn nhỏ từ gian nhà chính tới cho , đó tự cầm kéo bắt đầu cắt tôm đuôi.

 

Trưa hôm nay Đường Tiêu Tiêu món tôm đất cay tê, chinh phục khẩu vị của ba nhà họ Tống. Ngay cả ăn cay như cô cũng ăn ngon lành.

 

Buổi trưa, cơm nước xong, cha Tống cầm vải thưa cùng t.h.u.ố.c phòng. Ông thúc giục Tống Cảnh Chi nhà, t.h.u.ố.c ba ngày đổi một , hôm nay đến hạn.

 

"Phải thuốc."

 

"Vâng." Ngay khi Tống Cảnh Chi tự đẩy xe lăn nhà, thêm một phía .

 

"Chú, hôm nay cứ để cháu t.h.u.ố.c , lúc ở khu t.a.i n.ạ.n cháu cũng từng học một ít về y tế."

 

"Chậc..." Thế lắm , cha Tống về phía Tống Cảnh Chỉ.

 

" tới cũng là để chăm sóc mà, hơn nữa cũng từng t.h.u.ố.c cho khác ở khu t.a.i n.ạ.n ." Đường Tiêu Tiêu đẩy phòng nhận lấy vải thưa cùng t.h.u.ố.c từ tay cha Tống.

 

"Vậy, các con cứ , cha ngoài ." Cha Tống như chạy trốn.

 

Ra đến cửa phòng, ông khẽ liếc con trai phía , là nhà bọn họ sắp đám cưới ?

 

"Lên giường." Cô Tống Cảnh Chi đang đơ một lúc lâu.

 

"Hay là để cho cha , như vầy thích hợp." Anh nghiêng đầu, dám thẳng cô.

 

"Có gì mà thích hợp, thương ở chân chứ chỗ tế nhị gì."

 

"..."

 

"Đàn ông con trai mà cứ lằng nhằng mãi thế? Anh đàn ông ?"

 

"Cô... Câu đúng là tác dụng! Tống Cảnh Chi chống hai cánh tay, dùng một chút lực là nhanh chóng lên giường.

 

Quần ở thời đại tương đối rộng rãi, thể xắn lên từ phía chứ cần cởi.

 

Lúc Tống Cảnh Chi ôm Đường Tiêu Tiêu ngã nhào xuống thương, cho nên sấp ở giường.

 

Đường Tiêu Tiêu cũng đại khái tại đời khôi phục . Là do đầu gối những mạch m.á.u và dây thần kinh quan trọng.

 

Nhìn qua thì băng vải đùi vòng từ giữa bắp đùi xuống đến bắp chân, chủ yếu bao bọc phần đầu gối tổn thương.

 

Cô đặt vải thưa cùng t.h.u.ố.c ở mép giường, nhẹ nhàng mở lớp băng cũ, nhưng đó bất kỳ động tác nào.

 

Trừ y tá , đây là lân đầu tiên Tống Cảnh Chi để cho con gái đụng chạm . Anh nắm thật chặt gối, cố tỏ căng thẳng.

 

đợi thật lâu, sự mát rượi của t.h.u.ố.c đắp lên da thịt mà dự tính vẫn xảy . Anh đầu sang thì thấy Đường Tiêu Tiêu đang che miệng, nước mắt đang rơi liên tục từ đôi mắt sáng ngời.

 

"Có thấy sợ , cô gọi cha ..."

 

Giọng vang lên, cô lên lưng , ôm thật chặt.

 

"Tại cứu chứ!"

 

Cô cúi lóc lưng . Ngay khoảnh khắc mở lớp băng vải , tim cô như chợt ngừng đập, cá thể gọi là chân nữal

 

Ngoài một vết sẹo lồi thật dài do giải phẫu, lớp băng là nhiều vết thương lớn nhỏ, cả vết thương lành và lành . Nhất là phần đầu gối cứ như cán qua .

 

Nếu là ở thời đại , với vết thương như , dù khôi phục thì cũng khả năng về quân đội.

 

Chương 34

Ngay lúc đó, cô quên hẳn sự cách biệt giữa nam nữ của thời đại , cũng quên bọn họ chẳng qua là xa lạ mới quen mấy ngày, cô chỉ ôm thật chặt.

 

Cô và chỉ là xa lạ, tại thể màng tính mạng để cứu cô chứ?

 

" là nhân viên cứu hỏa, cũng là một quân nhân, kể đó cô thì cũng sẽ cứu." Anh lên tiếng, sự kiên định trong giọng khiến cho Đường Tiêu Tiêu ngẩn .

 

"Nếu như cô sợ..." Cô gái nhỏ thấy vết thương kiểu , sợ là bình thường.

 

" sợ, ." Cô thẳng dậy, lau nước mắt.

 

Cô bắt đầu t.h.u.ố.c cho . Dù lúc đổ t.h.u.ố.c tay cô còn run rẩy, nhưng nước mắt rơi xuống cũng dám rơi lên đùi .

 

Cha Tống Tống vẫn luôn ở cửa đưa mắt , đó lập tức trở về phòng của .

 

Thay t.h.u.ố.c xong, tựa đầu giường, ở mép giường. Rồi mò từ gối một ít kẹo sữa to tròn đưa cho cô.

 

"Ăn kẹo , ngọt."

 

"Xì." Cô nín bật : " cũng là con nít”"

 

"Có tác dụng là ."

 

"Tại cho Thạch Đầu kẹo trái cây mà cho cái ?" Cô lấy một viên kẹo tay , lột giấy gói bỏ trong miệng: “ ngọt."

 

"Kẹo xịn, ăn ngon, để cho cô ăn."

 

Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu , quả nhiên lỗ tai của đỏ lên.

 

Anh nghiêng , mở tủ đầu giường, lấy một cái túi vải đưa cho cô.

 

"Cái cũng cho cô luôn." Đây là nhờ giao liên trong thôn thành phố mua.

 

"Cho hết ?"

 

"Ừm”" Anh gật đầu, chỉ là bên tai đỏ, đến cả mặt cũng đỏ theo.

 

Cô nhận lấy roi mở túi vải , bên trong là một ít kẹo cùng vài món đồ ăn vặt, riêng kẹo sữa là chừng một cân.

 

hỏi tại mua đồ ăn cho , vì sợ sẽ là để bù việc cô mua thịt nấu cơm cho nhà , chọc cho cô tức giận.

 

Trên thực tế thì Đường Tiêu Tiêu đúng, đó cũng là lời giải thích mà Tống Cảnh Chi nghĩ đến.

 

Lúc hỏi, cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Anh ăn ?" Cô cầm một viên kẹo trong tay lên, tính mở vỏ kẹo cho .

 

" ăn, thích ăn ngọt." Anh , đó nghĩ tới điều gì, còn : "Cha cũng thích ăn kẹo, thích ăn đồ ăn vặt."

 

lên, sợ ăn thì cô để dành cho cha ăn.

 

Cô dời cái ghế, bên mép giường giống như hôm qua.

 

"Sáng sớm ngày mai cắt cỏ heo xong sẽ lên thành phố một chuyến." Chân thành thế , quả thực nên ngày nào cũng ăn thịt muối.

 

"Được, đường chú ý an ." Không lấy từ mấy tờ phiếu thịt: "Đây là trợ cấp nhận, cha cũng thời gian mua thịt."

 

"Được." Lần cô thản nhiên nhận lấy.

 

"Có sách ?" Tay của ở phía trong giường vô thức kéo ống quần xuống một chút.

 

"Muốn." Cô gật đầu.

 

Lần Đường Tiêu Tiêu ngủ, trái cô lang lặng sách, thỉnh thoảng nội dung cảm thấy hứng thú, hai sẽ dừng cùng thảo luận.

 

Sau bữa cơm chiều, lúc Đường Tiêu Tiêu chuẩn về, Tống Cảnh Chi vẫn cô mà chuyện. Cho đến khi cô cầm túi thức ăn lên, mới một câu: "Chú ý an !"

 

Đến gần điểm thanh niên trí thức, cô thấy Tào Huy đang loanh quanh ở cửa phòng .

 

Lúc , Hà Tiểu Thiến đột nhiên mở cửa, một chậu nước vặn tạt thẳng Tào Huy.

 

"Phụt." Cô nàng cũng dữ dan thật, Đường Tiêu Tiêu bước nhanh hơn.

 

"Á, xin nhé, mới ngâm chân xong nên đang ngoài cửa."

 

"Cô, cô... Tào Huy chỉ Hà Tiểu Thiến, tức đến mức lời, nhất là khi đây là nước rửa chân.

 

"Thế nào?" Hà Tiểu Thiến cố ý thật to cho ba thanh niên trí thức gần đó .

 

Chương 35

" ở bên ngoài, cô chẳng thèm để ý mà hất nước rửa chân lên ." Tào Huy nóng nảy , mới tắm xong, quần áo sạch sẽ.

 

Đường Tiêu Tiêu bình tĩnh tới bên cạnh Hà Tiểu Thiến, hai , lời nào.

 

"Chị xin ." Hà Tiểu Thiến uất ức nhóm Lưu Đống: "Bên chỉ và Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ở nhà, nên thanh niên trí thức Tào ở bên ."

 

" , thanh niên trí thức Tào, cửa nhà ?" Đường Tiêu Tiêu chỉ vết nước đọng mặt đất và Tào Huy.

 

", tản bộ ?" Nói đến đây, tự nhiên Tào Huy đuối lý, hôm nay trưởng thôn trong nhà Đường Tiêu Tiêu gửi bưu kiện còn giấy gửi tiền tới, thấy hết.

 

Hơn nữa mấy ngày nay trong thôn đều đang truyền tin, những ngày qua Đường Tiêu Tiêu đều chợ mua thịt về, đồ ăn ở nhà họ Tống đều ngon.

 

Tuy rằng trong phòng Hà Tiểu Thiến và Đường Tiêu Tiêu đều rèm cửa sổ, nhưng vẫn tới xem.

 

Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên liếc , tính tình của Tào Huy thì bọn họ đều .

 

"Ủa, Tào Huy đây còn thói quen tản bộ ? Lúc bắt đầu việc cũng thấy việc cho , tan sức lực tản bộ nhỉ." Vương Nhị Hỉ liếc một cái, đóng cửa một cái ram, nhà ngủ.

 

"Thanh niên trí thức Tào, bộ đồ mặc cũng đồ , tắm rửa xong còn tản bộ, đúng là gan nhỉ?" Đường Tiêu Tiêu , rõ ràng là tin .

 

"Tùy các nghĩ thì tùy." Tào Huy rõ ràng chút chột , nhưng mất mặt.

 

"Dù việc xin , thanh niên trí thức Hà, cô bồi thường cho bộ quần áo ."

 

"Bồi thường quần áo đúng ?" Đường Tiêu Tiêu về phía .

 

", cũng thừa nhận là đổ nước rửa chân lên ." Tào Huy chỉ Hà Tiểu Thiến .

 

Đường Tiêu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua , hất Tào Huy ngã xuống đất.

 

"A." Một tiếng kêu t.h.ả.m thiết truyền đến, Tào Huy ngã xuống đất, vặn ngã trúng vũng nước , áo Sơ mi màu nhạt trong nháy mắt thành màu đen.

 

"Ôi, thanh niên trí thức Tào, cái áo sơ mi của còn đen thế?"

 

"Cô, là cô." Tào Huy ở mặt đất đau dậy nổi, chỉ thể dùng ngón tay chỉ Đường Tiêu Tiêu.

 

"Thanh niên trí thức Lưu, chị Phượng Quyên, phân xử thử . Cơ thể nhỏ nhắn thế , còn thanh niên trí thức Tào thì ít nhất cũng hơn năm mươi ký, thể quật ngã xuống đất ?" Đường Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái với bọn họ.

 

"Không, thể." Hai họ Lưu trơ mắt dối, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tuy rằng động tác của cô nhanh, bọn họ cũng rốt cuộc cô như thế nào, nhưng bọn họ thật sự mù mal

 

rõ ràng Tào Huy hết rình rap lừa , bọn họ cũng thể giúp , vì hai họ chứ.

 

Chỉ Hà Tiểu Thiến che cái miệng nhỏ nhắn, Đường Tiêu Tiêu với vẻ mặt đầy sùng bái, còn suýt chút nữa thì vỗ tay.

 

Tào Huy chật vật dậy từ mặt đất, ai chứng, cho dù hiện tại tìm công an cũng vô dụng.

 

Anh há miệng, định buông lời tàn nhẫn thì bên Đường Tiêu Tiêu vung nắm đ.ấ.m về phía . Hà Tiểu Thiến vung chậu rửa chân về phía , nên chỉ đành iu xìu trở về phòng.

 

Chờ phòng, bên Lưu Phượng Quyên giơ ngón tay cái lên với Đường Tiêu Tiêu, Lưu Đống mỉm bất lực.

 

Trò khôi hài kết thúc, Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng tắm rửa xong.

 

Buổi sáng dậy quá sớm, buổi trưa ngủ trưa, hiện tại cô đặt xuống giường là thể ngủ.

 

Chương 36

Sáng hôm Đường Tiêu Tiêu vác gui lên núi, hai đứa nhỏ hôm qua cho cô tôm hum đất núi chờ cô.

 

"Dì, dì Đường, đây là cỏ cho heo mà chúng cháu lấy cho cô, để cảm ơn kẹo của dì ngày hôm qua." Đứa trẻ lớn hơn đặt cái gùi đầy cỏ cho heo ở mặt Đường Tiêu Tiêu.

 

"Cái thể nhận của các cháu ." Nếu cô lấy thì chẳng đang bóc lột chúng ?

 

"Nếu dì nhận, cháu trả kẹo cho dì, chúng cháu thể lấy ." Đứa trẻ nhỏ hơn lấy kẹo từ trong túi , thời tiết nóng bức, kẹo tan.

 

"Sao hai ăn ?" Hai đứa nhỏ đúng là bướng bỉnh.

 

"Dì nhận lấy cỏ cho heo của chúng cháu thì chúng cháu sẽ ăn." Đứa trẻ lớn hơn vẫn kiên trì.

 

"Hai đứa tên là gì?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.

 

"Cháu tên là Giang Đại Hà, đây là em trai cháu Giang Tiểu Hà." Đứa trẻ lớn hơn .

 

"Đại Hà, Tiểu Hà, dì sẽ nhận cỏ cho heo của các cháu, nhưng đừng như nữa ? Dì cho các cháu kẹo là vì lấy đồ của các cháu." Cô xoa đầu hai đứa bé, .

 

"Vâng dì, dì mau mang cỏ cho heo nộp , chúng cháu dì còn chăm sóc chú Cảnh Chi nữa." Đại Hà ý bảo cô lấy cái gùi xuống.

 

"Làm các cháu ?"

 

"Mẹ cháu chú Cảnh Chỉ là , là hùng. Di Đường cũng là , ơn tất báo." Tiểu Hà cô với vẻ mặt sùng bái.

 

"Thật ngoan."

 

Tạm biệt hai đứa nhỏ, Đường Tiêu Tiêu nộp cỏ cho heo để ghi công điểm, lập tức cưỡi xe chạy thành phố.

 

Cô chạy thẳng đến kế bên bệnh viện, tới chợ đen giao dịch mấy , kiếm lời ba mươi mấy đồng thì rời , vô cùng cẩn thận.

 

Ngày hôm qua phiếu thịt mà Tống Cảnh Chi cho là phiếu thịt quốc dài hạn, cái giữ vẫn thể dùng, cho nên cô tiêu.

 

Lấy từ gian hai cái giò heo, tới khách sạn quốc doanh mua mười mấy cái bánh bao thịt lớn.

 

Trời nóng quá, lười nấu cơm, chuẩn ăn bánh bao thịt buổi trưa.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt hơn nửa tháng trôi qua. Từ Trạch Minh trở về Từ Sơn từ lâu và bắt đầu việc.

 

Tất cả nhà đều còn nữa, nhà cũng biến thành một đống phế tích, xử lý xong hậu sự của nhà thì cũng .

 

Mấy ngày nay, về cơ bản cứ cách một ngày là Đường Tiêu Tiêu đến chợ đen một chuyến, tổng cộng mỗi đợt kiếm ba bốn trăm đồng, cô hài lòng, đây chính tiền lương một năm của công nhân bình thường đấu. Tống Cảnh Chi cũng bởi vì cô chăm lo, thể thấy da thịt hơn. Ngay cả cha Tống Tống cũng đầy đặn hơn.

 

Hôm nay, Đường Tiêu Tiêu nấu canh đậu xanh ngâm trong nước giếng một ngày, đưa cho cha Tống và Tống một ít.

 

Cô xách giỏ xuống ruộng, thấy Tống đang tranh chấp với khác.

 

"Triệu Thúy Nga, sai ? Con trai của bà trở ve một tháng, vẫn thể xuống ruộng, nhất định là khỏi ." Hóa cãi với Tống chính là Trân Phượng.

 

"Con nhảm, Cảnh Chi của chúng thương quá nặng, bác sĩ đều tịnh dưỡng ba tháng, còn phục hồi chức năng."

 

"Còn nuôi ba tháng nữa, thấy chân gãy đến tàn phế thì . Để xem cô gái nào dám gả nhà mấy , cái cô thanh niên trí thức giỏi dụ dỗ ở nhà mấy cũng sắp chạy đấy." Trân Phượng Nha càng càng quá đáng.

 

"Ngày nào cũng chạy đến nhà bà, còn hai chuyện xa gì ."

 

Nói Tống Cảnh Chi thì Tống thể nhịn, dù đến lúc đó thể là chứng minh , nhưng bà còn kéo theo Đường Tiêu Tiêu thì Tống thể nhịn nổi.

 

Mấy ngày nay Tống thật sự coi cô là con gái, đương nhiên thể nào Trân Phượng Nha phá hoại thanh danh của cô .

 

"Trân Phượng Nha, sẽ cho bà sự ghê gớm của bà đây." Nói xong Tống lập tức xông lên, nhưng sớm các thím bên cạnh kéo , vì hai sắp động tay động chân.

 

 

Loading...