Thập Niên 70: Chàng Sĩ Quan Sủng Vợ Tận Trời - Chương 20: Kết Nhóm Ăn Cơm 2

Cập nhật lúc: 2025-12-10 18:46:05
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ba mươi đồng là đủ , cần đưa thêm nữa." Dù cũng thể tiêu hết ba mươi đồng trong một tháng .

 

"Mẹ, hiện tại tiền phụ cấp của con hơn một trăm đồng , con tiền mà."

 

"Đó cũng là tiên con dùng mạng đổi lấy, con giữ cưới cho một cô con dâu càng sớm càng ."

 

"Mẹ, như ."

 

"Như , như . Con cũng hai mươi lăm tuổi, khác ở tuổi , con cái thể mua nước tương ..."

 

"Mẹ, , , con nhức đầu quá, con ngủ đây." Nói xong, Tống Cảnh Chi xuống, nhắm hai mắt .

 

"Con khiến tức c.h.ế.t ." Mẹ Tống trừng mắt , cầm ống nhổ ngoài.

 

Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, cô lấy nửa cân kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng mua lúc sáng và hai cái hộp lớn từ trong gian , tiếp đó gói đồ kỹ đến nhà trưởng thôn.

 

Bây giờ mỗi ngày cô đều đưa canh cho Tống Cảnh Chị, còn thường xuyên chăm sóc cho nên cô cũng sẽ thường xuyên xuất hiện mặt , nếu thì thể khiến cho tin tưởng cô .

 

Vì thế, cô bàn bạc công việc với trưởng thôn để xem liệu công việc nào dễ dàng hơn , công điểm cũng , dù cô cũng sống dựa nó.

 

Cách bố trí sân ở phía nam cũng khác là mấy, điểm khác biệt chính là phía bao nhiêu gian phòng.

 

"Trưởng thôn ở nhà ạ?" Đường Tiêu Tiêu ngoài cửa, gọi với trong nhà.

 

"Có, ." Trong gian phòng chính, giọng thím Ngô vang lên, cũng .

 

"Ái chà, thanh niên trí thức Đường hả, cháu tìm trưởng thôn việc gì ? Ông đang ở nhà, cháu ."

 

theo thím Ngô gian nhà chính, Tống Kiến Quốc đang ghế uống và hút thuốc.

 

"Thanh niên trí thức Đường tới , cháu chuyện gì ? Bà mau pha ."

 

"Thím, cần ạ, cháu xong sẽ ngay."

 

"Cháu chuyện gì, mau ." Tống Kiến Quốc .

 

"Trưởng thôn, chú cháu từ thôn trở về làng chủ yếu là để chăm sóc cho đồng chí Tống Cảnh Chi. Vì thế, cháu hỏi xem cháu thể một chút công việc đơn giản và dễ dàng hơn ?"

 

Tống Kiến Quốc cô với vẻ khó xử: "Cũng thể nhưng thanh niên trí thức Đường, cháu rằng nếu như cháu việc thì cháu sẽ công điểm, cũng sẽ lương thực."

 

"Không trưởng thôn, cháu sẽ tự giải quyết việc , tuyệt đối sẽ gây phiền toái tới trưởng thôn”

 

Nghe cô , Tống Kiến Quốc mới yên tâm: "Được, cháu thể cắt cỏ heo. Mỗi gùi hai điểm công điểm, mỗi ngày gánh ít nhất một gùi. thanh niên trí thức Đường, đến lúc gặt lúa, cháu vẫn phụ giúp."

 

"Trưởng thôn, vấn đề gì, cháu cảm ơn ạ!" Đường Tiêu Tiêu đặt đồ lên bàn.

 

"Vậy cháu về đây, cháu cảm ơn chú." Cô cảm ơn lân nữa.

 

"Thanh niên trí thức Đường, cháu cầm thứ về , chú thể nhận ." Tống Kiến Quốc cũng thấy thứ cô đặt xuống là gì, vội vàng từ chối.

 

Đường Tiêu Tiêu cũng để ý đến lời từ chối của ông , cô rời khỏi gian nhà chính, thím Ngô vội cầm đồ đuổi theo tới cửa.

 

"Thanh niên trí thức Đường, chúng thể nhận , cháu mau cầm về ."

 

"Thím, thím đừng , đợi một lúc nữa khác thấy sẽ ." Cô vội đẩy mấy cái chạy thật nhanh.

 

"Thanh niên trí thức Đường thật là." Thím Ngô cầm đồ bất lực Tống Kiến Quốc.

 

"Thôi bỏ , từ nay về , chúng chiếu cố con bé thêm một chút là , dù con bé cũng tới đây vì Cảnh Chi."

 

Thím Ngô mở túi nhỏ , xem bên trong là thứ gì: "Cái ..."

 

Sáng nay, bà thấy Đường Tiêu Tiêu mua kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng xong, ngờ con bé mang tới nhà bà .

 

"Thuốc lá ."

 

"Chắc hẳn con bé mang từ nhà đến, hai hộp ngày hôm qua cũng là con bé mang tới." Tống Kiến Quốc , xem điều kiện gia đình nhà thanh niên trí thức Đường khá .

 

Chương 21

Khi Đường Tiêu Tiêu về điểm thanh niên trí thức, Vương Nhị Hi đang giặt quần áo, một trai của điểm thanh niên trí thức bên cạnh cô .

 

Cô chỉ gật đầu chào hỏi với Vương Nhị Hi về phòng của .

 

"Đó là thanh niên trí thức mới tới ? Lớn lên cũng xinh đấy." Ánh mắt Lưu Đại Bảo cứ dõi theo bóng dáng Đường Tiêu Tiêu.

 

"Thế nào? Nhìn trúng ?" Vương Nhị Hỉ nhướng mày .

 

"Sao thể, còn đang chờ cha em đồng ý gả em cho đây ."

 

Gia đình của Lưu Tiểu Bảo và gia đình Vương Nhị Hi kết bạn việc chung, Vương Nhị Hi chỉ việc chung với gia đình Lưu Tiểu Bảo mà bình thường còn phụ giúp cô việc.

 

Lưu Tiểu Bảo luôn yêu đương với Vương Nhị Hỉ, còn cô thì cứ viện cớ mặc dù bản cũng thích Lưu Tiểu Bảo nhưng cha đồng ý để từ chối .

 

Thậm chí Vương Nhị Hi còn với Lưu Tiểu Bảo rằng cha là công nhân trong thành phố, chỉ cần đối xử với , khi cha đồng ý cho họ yêu thì sẽ sắp xếp công việc trong thành phố cho .

 

Tuy rằng của Lưu Tiểu Bảo cảm thấy cách ăn mặc của Vương Nhị Hỉ giống như con gái của gia đình khá giả, nhưng mà bà sinh năm đứa con gái mới sinh một con trai, thế nên bà xem như bảo bối, gì bà cũng .

 

"Vậy thì đối xử với em, em chỉ nhờ giặt quần áo cho em mà cũng chịu ."

 

"Mẹ đàn ông cần việc nhà."

 

"Anh lời em hãy lời hả?" Giọng của Vương Nhị trở nên vặn vẹo.

 

"Nghe em, em hết, mạng cũng là của em, để giặt quần áo cho em."

 

Nghe bọn họ chuyện, Đường Tiêu Tiêu kịp đóng cửa cảm thấy sởn da gà, cô nhanh chóng đóng sầm cửa .

 

Hiện tại là lúc thời tiết của tỉnh Hồ Nam nóng nhất trong năm, Đường Tiêu Tiêu đang ngôi giường chợt nhớ bản mua chiếu, mà bây giờ cô cũng thể lấy chiếu từ trong gian hiện đại .

 

Ở đời sâu, chiếu của tỉnh Hồ Nam là loại nhất, hôm nay Tống Cảnh Chi nhà , cô định chiều sẽ hỏi thăm thử.

 

giường, lấy quạt hương bồ từ gian quạt gió, bao lâu ngủ mất.

 

Lúc thức dậy, Đường Tiêu Tiêu giơ tay xem giờ, khi phát hiện tay đồng hồ, cô mới sực nhớ bản té ngã ở Từ Sơn đồng hồ hỏng.

 

Đường Tiêu Tiêu lấy từ gian một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản đeo tay, lúc sắp bốn giờ .

 

Sau khi rời giường, cô lấy một ít thịt ba chỉ trong gian , chuẩn nấu canh thịt viên cho Tống Cảnh Chỉ ăn tối.

 

Tất cả thanh niên trí thức đều việc, lúc Đường Tiêu Tiêu đang chặt thịt trong nhà bếp, mặt bất ngờ xuất hiện một cây kẹo hồ lô ngào đường. "Nhanh ăn , nó sắp chảy ." Thì Hà Tiểu Thiến và.

 

"Chị mua thật !" Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng cầm lấy.

 

"Chị hứa sẽ mua cho kẹo hồ lô ngào đường cho em mà." Cô ngọt ngào : "À đúng , chị thấy cửa phòng em một chiếc xe đạp chở đầy củi."

 

"Em mua củi hả?" Hà Tiểu Thiến hỏi.

 

"Dạ, em mua củi của bác Thôi ở đầu thôn." Cô c.ắ.n một ngụm hồ lô ngào đường : "Tuy rằng đường chảy nhưng mùi vị ảnh hưởng."

 

"Lát nữa chị cũng mua ít củi”

 

"Ớt cay và rau củ còn em cho chị hết đó, lát nữa em sẽ phần cho chị một ít canh thịt viên, chị nấu thêm cơm là thể ăn cơm chiều ."

 

"Còn em thì ?"

 

"Từ đây về em sẽ việc chung với nhà họ Tống." Cô .

 

"Tống Cảnh Chi trông thế nào, trai ?" Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi.

 

"Ừm..." Đường Tiêu Tiêu nhớ dáng vẻ của Tống Cảnh Chỉ: "Cũng khá trai." Cô mỉm .

 

"Ái chà, con bé !" Hai cô gái cùng đùa.

 

Chương 22

Đường Tiêu Tiêu tiếp tục chặt thịt, khi Hà Tiểu Thiến mua củi về thì giúp cô nhóm lửa.

 

Thấy cô nấu nhiều canh thịt viên quá, Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi: "Sao em nấu nhiều canh ?"

 

"Em đến nhà Tống Cảnh Chi ăn lương thực và thức ăn của nhà , dù cũng thể chỉ mang cạnh cho một . Huống chỉ, nếu sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi thì em tạo mối quan hệ với nhà của chứ."

 

"Cũng , cha thế nào?" Hà Tiểu Thiến sợ cô chịu thiệt.

 

"Rất , bọn họ chất phác." Kiếp Đường Tiêu Tiêu là một doanh nhân nên cô chuẩn.

 

"Chị xúc gạo dùm em nhé, em nấu sắp xong . Chị cứ dùng củi để nấu cơm, đợi lát nữa bọn họ tan ca sẽ tiện tay mang hộp cơm về cho chị."

 

"Được."

 

Lúc Đường Tiêu Tiêu múc thịt viên cho Hà Tiểu Thiến, gì cô cũng chỉ chịu lấy hai viên: "Em múc cho chị một ít canh là , chị sẽ chan canh cơm ăn."

 

Hà Tiểu Thiến giúp Đường Tiêu Hành mang vơm để lên xe đạp, dùng dây thừng cố định đặt hộp cơm chứa cạnh thịt viên rổ, treo phía tay lái.

 

"Không cần chị chung thật hả?”

 

"Không cần , chị nhanh ăn cơm ."

 

"Ừ, tối nay chị nấu nước cho em."

 

"Được."

 

Thấy Đường Tiêu Tiêu đạp xe , Hà Tiểu Thiến mới bưng hộp cơm về phòng.

 

Tại thời đại , thịt viên thật sự là thứ nhất, cô thanh niên trí thức khác thấy sẽ gây phiền phức cho Đường Tiêu Tiêu.

 

"Tiêu Tiêu đến !" Lúc Đường Tiêu Tiêu đến , Tống đang ở nhà nấu cơm.

 

Bình thường phụ nữ trong thôn đều tan ca sớm hơn một chút để về nhà nấu cơm, Tống cũng ngoại lệ, điêu Tống luôn nấu cơm cho Tống Cảnh Chi .

 

“Thím, cháu mang lương thực tới."

 

Mẹ Tống nhanh tay giúp cô lấy đồ xuống, thấy bên trong đều là gạo trắng, bà bật thốt: "Lương thực của cháu đều là gạo trắng ư, ai kết nhóm dùng gạo trắng thế , hơn nữa cháu còn nấu thịt cho Cảnh Chi nhà thím ăn nữa. Lương thực cháu mang về , cháu cứ tới nhà bọn ăn cơm là ."

 

"Thím, cháu còn ăn thức ăn của nhà thím nữa mà, cháu chỉ góp mỗi gạo trắng thôi."

 

"Cháu... Mẹ Tống khó xử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chang-si-quan-sung-vo-tan-troi/chuong-20-ket-nhom-an-com-2.html.]

"Cứ quyết định , thím , cháu với thôn trưởng rằng cháu sẽ cắt cỏ héo, dù cháu cũng kiếm bao nhiêu công điểm. Nếu thì cháu chỉ mang lương thực tới một thôi, cháu sẽ mang đến nữa."

 

"Vậy cũng , cháu cần mang lương thực tới nữa." Bấy giờ Tống mới đồng ý nhận lương thực.

 

"Cơm của cháu và Cảnh Chi chuẩn xong , hai đứa ăn , thím chờ chú về ăn Mẹ Tống sợ ăn cơm chung thì Đường Tiêu Tiêu sẽ tự nhiên, đồng thời bà cũng tạo cơ hội cho hai bọn họ tiếp xúc với nhiều hơn.

 

"Dạ thím, hộp thức ăn cho chú và thím ạ." Cô lấy một hộp cạnh thịt viên.

 

"Bọn thím ăn , hai đứa các cháu cứ ăn ." Mẹ Tống chịu lấy.

 

"Cháu nấu nhiều lắm, ăn hết thì phí, thời tiết hôm nay cũng để dành ."

 

"Thôi , thím nhận, nhưng đừng nấu nhiều như thế nữa, nấu đủ các cháu ăn là ."

 

"Dạ.

 

Đường Tiêu Tiêu phòng của Tống Cảnh Chi, cô kéo chiếc bàn nhỏ theo Tống đồ ăn lên.

 

Tống Cảnh Chi im lặng quan sát Đường Tiêu Tiêu, xem cô hết giận .

 

Hôm nay Tống nấu món cháo mồng tám tháng chạp ăn kèm thịt xông khói chưng, trứng gà xào và một tô canh mướp hương. Tuy món chính là cơm te nhưng cũng là cơm khoai lang, phần cơm cũng nhiều hơn khoai.

 

Chờ Tống rời , cô xuống vị trí đối Tống Cảnh Chi và nhỏ giọng : "Có đến ăn cơm chung nên với cố tình nấu thịt ? Không cần như , ăn gì cũng hết."

 

" tiền trợ cấp."

 

" , nhưng cần ăn ngon, bình thường ăn gì thì ăn đó là , cần thịt khô và cơm tẻ."

 

"Bình thường họ vẫn ăn như ." Tống Cảnh Chi cũng dối, nhà họ Tống xem là gia đình ăn ngon nhất trong thôn."

 

Sức khoẻ của cha Tống khá nên luôn lấy trọn công điểm, hằng ngày Tống cũng lấy trọn phần công điểm trong hạn mức của phụ nữ, cộng thêm đây Tống Cảnh Chi luôn gửi hết tiền trở cấp của về nhà. Trong nhà họ một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại mỗi tháng Tống Cảnh Chi cũng nộp tiên dưỡng lão cho họ.

 

Chương 23

"Được ." Nghe , cô thêm gì nữa. Cô mở hộp cơm mang tới , mùi thịt lập tức xộc mũi.

 

Tống Cảnh Chi nhíu mày hộp canh thịt viên và những viên thịt tròn vô bên trong.

 

"Cô chợ đen ?"

 

"Hả?" Cô vẫn đang cầm nắp hộp cơm trong tay.

 

"Sáng nay cô nấu xương ống và xương sườn, buổi chiều nấu thịt viên, cho dù cô phiếu thì lượng thịt mua cũng hạn." Tống Cảnh Chi thẳng mắt cô.

 

"Thông minh, cũng khôn khéo. Xương sườn và xương ống để tới chiêu cũng bán , với thời tiết như hiện giờ thì cũng thể bảo quản . năn nỉ bán hàng rằng trong nhà gãy chân, cần bồi bổ, thế nên bán hàng bán cho ." Đường Tiêu Tiêu đặt nắp hộp cơm xuống.

 

Nghe hai chữ trọng nhà từ miệng cô, lỗ tai Tống Cảnh Chi đỏ ửng.

 

"Tỉnh Hồ Nam của các chợ đen hả?" Cô gắp một viên thịt bỏ chén , tò mò hỏi.

 

"Không ." Giọng nghiêm khắc của Tống Cảnh Chi bất ngờ vang lên.

 

Đường Tiêu Tiêu , Tống Cảnh Chi khiến cô giật suýt rơi viên thịt.

 

Tống Cảnh Chỉ dời mắt, lỗ tai càng đỏ hơn: "Cô là con gái, tới chỗ đó quá nguy hiểm."

 

Anh lẹ tay gấp một viên thịt lên, che giấu sự hổ của .

 

"Không thì khí, hùng dữ như thế gì?" Cô chớp mắt : "Tống Cảnh Chi, đang quan tâm hả?"

 

"Khu." Tống Cảnh Chỉ bỏ thịt viên miệng sặc vì lời của cô.

 

" chỉ một câu thôi mà, chứ?" Đường Tiêu Tiêu định dậy vỗ lưng cho .

 

Tống Cảnh Chi phát giác hành động của cô nên né tránh: "Nam nữ khác biệt."

 

Đường Tiêu Tiêu mép giường lỗ tai và gương mặt ửng hồng của , cô mỉm , cố ý bước tới thêm một bước: "Tống Cảnh Chi, cổ đại ? nghĩ chúng là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn, cần xa cách như , đúng ?"

 

Đường Tiêu Tiêu xuống giường, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

 

Tống Cảnh Chi cô, đúng lúc cô cũng về phía .

 

Trong khoảnh khắc khi thấy sự chân thành và kiên trì trong mắt cô, Tống Cảnh Chi cảm thấy trong mắt cô một tia sáng hấp dẫn sự chú ý của , như thể nếu ở gần cô thì sẽ ánh sáng, ngược sẽ rơi bóng tối.

 

"Ừ" Tống Cảnh Chi gật đầu tiếp tục ăn cơm.

 

"Nếu để ý đến lời bàn tán của thì đến tỉnh Hồ Nam mà di tỉnh Hắc, bởi vì trai của đang lính ở đó." Đường Tiêu Tiêu quyết định rõ ràng.

 

Nếu nhận sự tin tưởng của khác thì bạn tin tưởng , kiếp khi kinh doanh cô cũng như . Nếu khác đối xử chân thành với bạn thì chính bạn thể hiện sự chân thành của bản . Huống chi là Tống Cảnh Chi từng bất chấp tính mạng bản để cứu cô.

 

"Cô tới tỉnh Hắc trai cô chăm sóc sẽ hơn." Không hiểu tại khi cô nhắc đến việc tỉnh Hắc, trái tim chợt nhảy căng thẳng, bàn tay cầm đũa cũng siết chặt.

 

"Cuộc sống của ở đây cũng lắm, chú trưởng thôn đồng ý để cắt cỏ lợn, cầm việc nặng, lẽ việc là nhờ ơn của đấy." Đường Tiêu Tiêu mỉm .

 

"Tống Cảnh Chi, chắc là trong lòng nghĩ bản là nhân viên chữa cháy, còn chỉ là một trong nhiều từng cứu." Đường Tiêu Tiêu .

 

" trong lòng , duy nhất mà thể dựa khi ở trong đống phế tích. Chính lời của khiến thể kiên trì trong những lúc buông tay."

 

"Ăn cơm , thôi đồ ăn sẽ nguội mất." Anh thấp giọng .

 

"Ừ" Đường Tiêu Tiêu ngọt ngào với , cô lọt tai lời cô .

 

Tại phòng khách, cha Tống và Tống cũng bắt đầu ăn cơm.

 

"Canh thịt viên là do thanh niên trí thức Tiểu Đường mang đến ?" Cha Tống hỏi.

 

"Phải, cần, nhưng cô gái thật sự là một ."

 

Chương 24

Nghe , cha Tống gật đầu: "Vậy bà hãy nấu đồ ăn ngon một chút, đừng tiếc tiền."

 

" , ông yên tâm. Haizz, ông xem con trai chúng và Tiêu Tiêu duyên với ?" Mẹ Tống hạ thấp giọng.

 

" , điều kiện của thanh niên trí thức Tiểu Đường , mà gia đình chúng thể với tới."

 

"Cũng đúng, thằng nhóc nhà ngốc như , nên khiến Tiêu Tiêu chịu uất ức."

 

Ăn cơm xong, Đường Tiêu Tiêu kéo một cái ghế dựa tới cạnh mép giường để tán gẫu với Tống Cảnh Chi, nài nỉ kể cho cô chuyện của lúc việc trong đội cứu hoả.

 

"Cô về kẻo trễ." Tống Cảnh Chỉ quan sát sắc trời bên ngoài, màn đêm đang dần buông xuống.

 

"Được, ngày mai đến." Cô dậy, lúc thấy chiếc chiếu giường của cô mới sực nhớ vẫn chiếu.

 

"Loại chiếu sản xuất trong thôn hả?"

 

"Điểm thanh niên trí thức chiếu ?" Tống Cảnh Chi cô, thấy Đường Tiêu Tiêu lắc đầu, tối qua cô ngủ ?

 

"Mẹ ơi " Tống Cảnh Chỉ gọi với cửa.

 

"Sao thế?" Mẹ Tống ngoài cửa trả lời: "Hai đứa cứ chuyện , gọi gì?"

 

"Trong nhà còn chiếu mới ? Nếu thì lấy cho thanh niên trí thức Đường một tấm nhé."

 

"Có, để lấy." Thằng nhóc nghĩ thông ?

 

"Bao nhiêu tiền để trả ." Nói xong, Đường Tiêu Tiêu nghiêng lấy tiền trong túi xách.

 

"Hôm qua cô nhận tiền của ." Tống Cảnh Chi nhắc nhở.

 

"Tiền bạc gì! Trúc chặt từ núi, còn chiếu là do chú tự dệt, cần tiền." Mẹ Tống ở cửa, bà ôm chiếu .

 

"Để lên xe đạp ." Cha Tống nhận lấy chiếc chiếu và cột xe cho cô.

 

"Vậy thì cảm ơn chú thím ạ." Đường Tiêu Tiêu cũng thích màu nên hề từ chối.

 

" về nhé." Cô chào Tống Cảnh Chi khỏi phòng.

 

"Thím ơi, buổi sáng cháu ăn cơm ở đây, thím cần nấu phần cháu ạ."

 

"Vậy buổi sáng cháu ăn gì? Lương thực của cháu đều ở nhà thím hết ." Mẹ Tống nhờ cha Tống lấy lương thực.

 

"Không cần lấy lương thực chú, cháu thói quen ăn sáng bằng cơm, cháu mua mì sợi, buổi sáng cháu sẽ ăn mì."

 

"Để thím lấy trứng gà cho cháu." Mẹ Tống lấy trứng gà.

 

"Thím, trứng gà cháu cũng mua , cháu về đây." Nói xong, Đường Tiêu Tiêu nhanh chân đạp xe rời .

 

Mẹ Tống nhiệt tình quá ngại.

 

Tống Cảnh Chi giường làng nghề động tĩnh bên ngoài, vô thức mỉm . Nhớ tình huống lúc và Đường Tiêu Tiêu vùi lấp đống đổ nát, Tống Cảnh Chi cảm giác sợ hãi, cô gọi trai, giọng đó mềm mỏng.

 

Tống Cảnh Chi cứ nghĩ cô là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng ngờ Đường Tiêu Tiêu là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời.

 

"Cha ơi." Anh hướng cửa gọi một tiếng.

 

"Ơi, tới ngày." Cha Tống cho rằng vệ sinh nên vội vã chạy phòng.

 

"Cha cho con một chiếc xe đẩy nhé."

 

"Hả, con ?" Trước đây cha Tống cho một chiếc xe đẩy, nhưng xong cũng dùng bao lâu, cần .

 

"Khụ, bây giờ ngày nào cũng giường nên con di dạo trong sân."

 

"Vậy , cha tìm hai cái bánh xe cho con."

 

"Cảm ơn cha."

 

"Con thấy chân hơn chút nào , còn đau ?" Cha Tống hỏi.

 

"Hơi đau nhưng vẫn chịu ."

 

Khi căn nhà sụp xuống, dùng cơ thể bảo vệ Đường Tiêu Tiêu nên chân đè ở . Bác sĩ xương chân nối nhưng giường ba tháng mới thể hồi phục, đó còn tập vật lý trị liệu.

 

Bởi Tống Cảnh Chi mới quyết định vê quê tĩnh dưỡng, hiện giờ tình trạng ở khu vực thiên tai nghiêm trọng, nếu thì trong đội cử chăm sóc .

 

Tuy rằng về quê sẽ khiến cha vất vả nhưng bình thường ít thời gian ở bên cạnh cha , đây cũng là dịp để ở cạnh cha nhiều hơn.

 

 

Loading...