Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:35:11
Lượt xem: 18
Mặt mũi Đới Hồng Hà đỏ bừng, lồng n.g.ự.c cô ta phập phồng vài cái rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: "... Thật sự xin lỗi... Tôi, chút nữa tôi sẽ đền cho cậu..."
Tần Ngưng dịch sang bên cạnh, nhìn quả trứng trần nước sôi nằm trên mặt đất, cô nói: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Đới Hồng Hà ngước mắt nhìn Tần Ngưng, trong mắt tràn ngập sự căng thẳng và xấu hổ, cô ta cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tôi nói, chút nữa tôi...sẽ đền... cơm trưa cho cậu... Chẳng qua, tôi không có trứng gà..."
"Tôi hỏi câu trước đó cơ."
"Hả?" Đới Hồng Hà lại ngẩng đầu nhìn Tần Ngưng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Trên gương mặt Tần Ngưng không có biểu cảm gì: "Tôi hỏi, trước câu "đợi chút nữa tôi sẽ đền cho cậu", cậu còn nói một câu nữa? Câu đó là gì?"
"Ồ... Đúng rồi, thật sự xin lỗi."
"Cậu nói thật sự xin lỗi á?"
"... Ừ, ừ."
Tần Ngưng nhướng mày: "Được rồi, nếu cậu đã xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Nhưng cậu phải giúp đỡ dọn dẹp đồ ăn trên mặt đất, làm bẩn lớp học thì không tốt, mọi người đi lại sẽ bị dính chân."
"...! Đới Hồng Hà kinh ngạc: "Cậu, cậu không tức giận ư?"
"Có chứ! Hơi tức một chút! Cậu không phát hiện ra à?... Ô, có thể là do cơn giận của tôi quá nhỏ."
Tần Ngưng đứng khoanh tay, vừa nói vừa nghiêm túc gật đầu.
Thế nhưng chính biểu cảm vô cùng nghiêm túc này, vào giờ phút này, lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Gương mặt Đới Hồng Hà không khỏi giật giật vài cái, nhóm học sinh đứng cạnh đã bắt đầu cười rộ lên khiến học sinh cả lớp cũng cười theo. Đới Hồng Hà cũng nở nụ cười: "Xin lỗi. Tôi đi lấy chổi dọn ngay đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-95.html.]
Tần Ngưng cũng cười, cô nói với các bạn xung quanh: "Các bạn giúp đỡ một chút nhé, mọi người cùng nhau sẽ nhanh hơn. Sắp vào lớp rồi, để giáo viên nhìn thấy sẽ không tốt."
"Được thôi! Để tôi giúp các cậu. Này, này, cẩn thận dưới chân..."
"Tôi cũng giúp. Ôi chao, thật ra quả trứng trần nước sôi này vẫn còn ăn được, không bị dính bẩn."
"Cậu ăn đi, nếu cậu ăn thì tôi cũng ăn."
"Ăn thì ăn!"
"Cho tôi, cho tôi, tôi cũng muốn ăn."
Nhóm các bạn nữ vừa rồi chụm đầu quan sát cặp lồng cũng tiến đến giúp đỡ, các bạn nam cũng đến góp vui, kết quả có một bạn học nam da mặt dày nhặt quả trứng không bị dính bẩn lên ăn, chọc cho mọi người cười ầm lên. Mặt đất nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên vẫn chưa tiến vào, Đới Hồng Hà xoay người đưa cặp lồng đựng cơm của mình cho Tần Ngưng: "Đây, cầm lấy, nếu không buổi trưa cậu lại đói bụng. Cậu đừng chê nhé!"
Hina
Tần Ngưng cười xua tay: "Không, không, tôi chê đấy. Ha ha ha. Nói đúng ra thì cậu cũng không cố ý, cậu ăn đi, nếu không cậu cũng sẽ bị đói bụng. Tôi còn chút tiền lẻ, lát nữa tôi đi mua bánh bao là được."
Đới Hồng Hà cắn môi: "Thế, thật sự xin lỗi cậu. Và cả chuyện ngày hôm qua nữa, tôi... tôi xin lỗi."
"Không sao, đều đã qua rồi. Thế nhưng nếu cậu đã xin lỗi tôi, tôi sẽ lễ phép trả lời cậu, rằng tôi không xuất thân từ nhà địa chủ. Nhưng dù có xuất thân từ nhà địa chủ đi nữa, thì chẳng liên quan gì đến việc học hành cả. Về những chuyện khác, xin lỗi tôi không thể trả lời."
"Ừm, Tần Ngưng, cậu tốt thật đấy."
"Cậu cũng rất tốt."
Tiết học đầu tiên của hôm nay là Tiếng Anh, thầy giáo còn khá trẻ khiến các bạn nữ trong lớp nhìn anh ta với ánh mắt lấp lánh ánh sao. Thế nhưng phát âm của anh ta, thật sự không dám khen.
Lần thứ mười Tần Ngưng xúc động muốn đứng dậy sửa lại phát âm cho anh ta, cô rút một cuốn truyện tranh ra khỏi cặp sách.
Thôi bỏ đi, đành chuyển sự chú ý của mình vậy.