Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:35:09
Lượt xem: 16

Nhìn cặp lồng đựng cơm trong tay, Tưởng Đan hết lời khen ngợi.

Dù giọng nói của Tưởng Đan không lớn, thế nhưng Tần Ngưng vừa bước vào lớp đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy lúc này tất cả học sinh trong lớp đều dựng tai lên hóng chuyện.

Các bạn nữ vẫn khá dè dặt, dù sao hôm qua Tần Ngưng còn cãi nhau với Đới Hồng Hà, mà những bạn nữ cũng chưa thật sự tiếp xúc với Tần Ngưng. Một số bạn nam ngồi gần đó lại không kiềm chế được, vươn đầu nhìn cặp lồng đựng cơm.

Ban đầu họ chỉ nhìn một cái, tiếp theo là sờ sờ vài cái, cuối cùng do quá đông nên các bạn nam lần lượt truyền tay nhau ngắm nghía. Không biết ai đã mở nắp cặp lồng đựng cơm của Tần Ngưng ra, vì muốn xem hai lớp giữ nhiệt, người nọ còn lấy những ngăn nhỏ đựng đồ ăn ra ngoài.

Thấy cả đống người hết sờ cặp lồng, rồi lại ghé sát lại nhìn đồ ăn của mình, Tần Ngưng cảm thấy đồ ăn hôm nay không thể ăn được nữa.

Nghĩ mà xem, cả đống người sờ soạng, cả đống người ghé sát vào đồ ăn nói: "Ôi chao...", thậm chí còn b.ắ.n cả nước bọt vào trong đó.

Tần Ngưng cố chịu đựng, mỉm cười nhìn cặp lồng đựng cơm truyền từ cuối lớp đến đầu lớp.

Dù sao thời đại này cũng thiếu thốn vật tư, những bạn học này cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, người lớn nhất cũng không vượt quá mười sáu tuổi, tò mò cũng là điều hết sức bình thường. Cô nhìn họ bằng ánh mắt đàn chị nhìn đàn em, thầm nghĩ cùng lắm chút nữa cô ăn bánh bao nhân thịt là được.

Mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, cặp lồng đựng cơm mới về đến tay Tần Ngưng.

Hina

Một bạn nam có gương mặt đầy mụn trứng cá đi tới, gương mặt cậu ta đỏ bừng, xấu hổ nói với Tần Ngưng: "Ôi, Tần Ngưng, trả cậu này. Xin lỗi nhé, chúng tớ truyền xa quá."

"Không sao đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-94.html.]

Tần Ngưng vẫn nguyên nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự.

Mỗi khi đối diện với những bạn cùng lớp này, cô cứ cảm thấy mình giống một cây bắp cải già trong ruộng bắp cải non.

Thấy cô hào phóng như vậy, gương mặt của bạn học nam kia lại càng đỏ hơn, sau khi đặt cặp lồng đựng cơm xuống thì lập tức chạy về chỗ.

Tần Mai Phương không tới.

Tần Ngưng chẳng thèm liếc nhìn chỗ ngồi của cô ta lấy một cái. Cú ngã ngày hôm qua chỉ là hình phạt nhỏ mà thôi, nếu cô ta còn dám làm điều ác thì không thể trách cô được.

Giờ tự học buổi sáng kết thúc, do sáng nay ăn cháo, nên Tần Ngưng nhân lúc ra chơi giữa giờ để đi vệ sinh.

Khi cô quay về thì thấy một nhóm bạn nữ vây quanh chỗ ngồi của cô, mọi người chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng khen ngợi: "Ôi chao tốt thật... Hóa ra là thế này..."

Tần Ngưng đi tới, cất giọng lễ phép: "Xin hãy nhường đường."

Nhóm bạn nữ bị dọa sợ, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, họ đã lập tức tản ra, chỉ còn mỗi Đới Hồng Hà ở lại. Trong tay cô ta cầm cặp lồng đựng cơm của Tần Ngưng, cô ta đang luống cuống tìm cách đậy nắp cặp lồng lại để trả cặp lồng cho cô rồi rời đi.

Nhưng có lẽ do khí thế của Tần Ngưng quá mạnh, cũng có thể do Đới Hồng Hà quá xấu hổ, cô ta luống cuống mãi vẫn không thể đậy lại. Không những thế, cô ta còn bất cẩn làm rơi cặp lồng đựng cơm, đồ ăn văng tung tóe, một quả trứng trần nước sôi như thể muốn tỏ rõ sự không cam lòng của mình, nhảy tưng tưng trên mặt đất vài cái, mãi đến khi nhảy lên bên trên cơm gạo lứt mới chịu dừng lại.

Lớp học vô cùng yên tĩnh, các bạn học đều nhìn Tần Ngưng và Đới Hồng Hà, vẻ mặt cứng đờ như bị ai đó ấn nút tạm dừng.

Loading...