Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:34:59
Lượt xem: 29

Tần A Nam lúc này rất vui vẻ, vội vàng bưng bát thức ăn đến, chỉ gắp hai miếng cá ra, số còn lại vẫn để trong bát, dùng một miếng vải sạch gói lại, nói: "Phải đấy cậu, dù cậu không ăn thì cũng phải chia cho Đông Thăng chúng nó một ít, kẻo mang tiếng."

Nhâm Quý Quân mím môi, không nói nữa.

Hina

Tần Ngưng từ nhỏ lui tới nhà bọn họ, những chuyện này đều biết, sau khi vợ Nhậm Quý Quân chết, mười mấy năm sau ông ấy mới tái hôn. Lúc đó Nhậm A Sơn đã lớn, sắp đến tuổi lấy chồng, nên cũng không phải nếm trải qua nỗi khổ sống với mẹ kế.

Hơn nữa, người mẹ kế này tính tình cũng hiền lành, bà ấy có một đứa con trai riêng tên là Đông Thăng. Anh ấy luôn bị người ta mắng là vướng víu, cùng theo mẹ gả đến nhà họ Nhậm nên khi theo mẹ về nhà họ Nhậm, anh ấy luôn rất biết điều, lễ phép với người nhà họ Nhậm, cũng rất khách sáo với Nhậm A Sơn.

Mặc dù Đông Thăng không có quan hệ huyết thống với Nhâm Quý Quân, nhưng vì đã theo mẹ về đây, nên anh ấy cũng theo họ Nhậm Quý Quân. Nhậm Đông Thăng coi như là con trai nối dõi tông đường của nhà họ Nhậm, đã tự mình cưới vợ sinh con trong nhà họ Nhậm rồi.

Sau khi vợ sau của Nhậm Quý Quân qua đời, Nhậm Quý Quân và Nhậm Đông Thăng dù sao cũng là cha con nửa đường, tình cảm cha con không thể nói là thân thiết, chỉ là vẫn giữ được hòa khí. Hai cha con tuy sống chung một nhà nhưng vẫn tách ra ăn riêng.

Nhậm A Sơn theo chồng làm việc ở đội địa chất tỉnh Hắc. Thời buổi này, đi đi về về từ tận tỉnh Hắc xa xôi như vậy thật sự bất tiện. Vả lại, nhà Nhậm A Sơn cũng có chuyện muộn phiền riêng, nên bà ấy chỉ có thể cố gắng chu cấp vật chất cho cha mình, còn cuộc sống thường ngày thì vẫn phải dựa vào Nhậm Đông Thăng chăm sóc.

Nhưng mà con người với nhau, có người hợp tính, có người lại không. Nhậm A Sơn không thân thiết với Nhâm Đông Thăng, cho dù không về nhà thì trong thư từ cũng hay bắt bẻ Nhậm Đông Thăng. Còn Nhậm Đông Thăng, nể mặt Nhậm A Sơn năm nào cũng gửi tiền về, nên ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại rất bất mãn.

Sự bất mãn của Nhậm Đông Thăng không có chỗ nào để trút, dần dần biểu hiện ra thái độ hằng ngày với Nhậm Quý Quân, thật sự rất khách sáo và xa cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-89.html.]

Mối quan hệ vi diệu này khiến Nhậm Quý Quân có nỗi khổ khó nói, một mình ăn cơm, một mình ra vào, rất đỗi quạnh hiu. May mà hiện tại thân thể ông ấy vẫn còn tốt, nếu chẳng may ốm đau gì đó thì thật khó mà nói, nên bình thường ông ấy vẫn qua lại khá thân thiết với Tần A Nam, xem như nửa con gái, phòng khi có chuyện gì thì bên cạnh còn có người chăm sóc.

Còn lý do Nhậm A Sơn đối xử với Tần A Nam đặc biệt tốt, ngoài nguyên nhân đã nói trước đó, còn có yếu tố cần Tần A Nam giúp đỡ chăm sóc cha.

Lúc này, Tần Ngưng và Tần A Nam đang ăn cháo, Nhậm Quý Quân ngồi bên cạnh hỏi chuyện nhà: "Cháu gái nhỏ, cháu học cấp hai, học phí hết bao nhiêu thế?"

Tần Ngưng còn chưa kịp trả lời, Tần A Nam đã vỗ bàn một cái: "Ôi chao! Này con gái, hôm nay mẹ quên đưa tiền học cho con rồi! Thảo nào mẹ cứ thấy mình quên việc gì!"

"Con bé này!" Nhậm Quý Quân mỉm cười nhìn Tần A Nam, sau đó quay sang Tần Ngưng nói: “Cháu gái nhỏ, cháu nói cho ông biết, bao nhiêu tiền? Học phí này ông lo cho cháu!”

Đương nhiên Tần Ngưng không dám nói học phí của cô đã được đóng rồi. Thời buổi này ba đồng chẳng khác nào ba trăm, năm đồng bây giờ, làm sao một đứa trẻ không có thu nhập như cô có thể lo được.

"Ông ơi, đáng lẽ là năm đồng một kỳ, nhưng cháu không lấy sách, không tham gia hoạt động nên chỉ còn ba đồng tám thôi ạ. Nhưng sao cháu có thể lấy tiền của ông chứ, mẹ cháu sẽ đóng học phí cho cháu, sau này cháu kiếm được tiền sẽ trả lại cho mẹ.”

Tần A Nam liền nói: "Con bé này, lại nói thế nữa rồi, mẹ đóng học phí cho con là chuyện đương nhiên! Thôi được rồi, mẹ vào lấy tiền ngay đây, kẻo mai lại quên."

Nói rồi Tần A Nam định vào phòng lấy tiền, nhưng Nhậm Quý Quân không đồng ý: "A Nam, đã nói là cậu lo mà! Tiền của cậu cũng chẳng có chỗ nào để dùng, nếu cháu không để cậu lo thì sau này cậu không đến nữa đâu!”

Loading...