Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:34:58
Lượt xem: 30

Tần Tân Đệ và Tần Căn Đệ hai người nhìn nhau, nhất thời không biết làm sao.

Tần Tân Đệ không khỏi lẩm bẩm: “Thật là gặp quỷ rồi!”

Đứa cháu trai bảy, tám tuổi nhà Tần Căn Đệ ngẩng đầu lên, nói với mọi người: "Chắc là gặp quỷ thật rồi, bà nội, bà dì, trước đây bà họ (Đường Cúc Hoa) có nói, bây giờ không nên đến nhà con nuôi (nhà dưỡng nữ, chỉ nhà Tần Ngưng) nữa, ở đó có quỷ, bà họ bị ma kéo ra nghĩa địa rồi!"

Nghe nó nói vậy, mọi người đều rùng mình, nhìn nhau sợ hãi.

Tần Tân Đệ nghe vậy thì biến sắc, túi bông trên tay rơi xuống đất.

Ai ngờ, cháu trai của Tần Căn Đệ lại nói bằng giọng nức nở: "Bà họ còn nói, bà ấy thấy con nuôi chặt tre rồi nói gì đó, sau đó ngón tay của bà ấy mới bị kẹp gãy. Bà ơi, vậy cháu ăn cơm nhà con nuôi, có bị đau bụng không ạ?"

"Cái này, cái này..." Tần Căn Đệ nhất thời cũng không biết làm sao, lắp bắp rồi vỗ vào người cháu trai một cái, nói: "Đừng có nói vớ vẩn nữa, đi thôi đi thôi, về nhà nhanh lên."

“Không không, bà nội, cháu đau bụng, cháu thật sự đau bụng, không không, bà nội, cháu muốn nôn…”

Đứa nhỏ còn chưa nói hết câu, đã "oẹ" một tiếng nôn thốc nôn tháo ra đất.

Tần Căn Đệ và chồng bà ta sợ hãi, liên tục vỗ lưng cho đứa cháu trai bảy, tám tuổi.

Tần Tân Đệ kéo đứa cháu trai lớn mười tám tuổi của mình: "Đi thôi, đi nhanh lên, rời khỏi đây, sau này đừng đến nữa, chúng ta sau này đừng đến nữa. Mẹ A Nam, xin lỗi, sau này tôi sẽ không đến nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-88.html.]

Đứa cháu trai bảy, tám tuổi cũng la lên: "Á! Bà ơi, chúng ta về nhanh đi, cháu đau bụng quá!"

Tần Tân Đệ hoàn toàn suy sụp: "Ôi trời ơi, bây giờ phải làm sao đây? Chúng tôi không dám nữa đâu, mẹ A Nam, chúng tôi không dám nữa đâu..."

Hai nhà lập tức vừa khóc vừa Khóc kêu cha gọi mẹ vừa chạy hộc tốc trên đường làng. Thế nhưng, chạy chưa được bao xa, ngoại trừ đứa cháu trai mười tám tuổi của Tần Tân Đệ, tất cả đều lần lượt dừng lại bên đường, nôn thốc nôn tháo.

Cứ thế lăn qua lăn lại, cho đến khi hai nhà quỳ sụp bên đường, liên tục cầu xin mẹ Tần A Nam, nói rất nhiều lời ăn năn, mới thấy đỡ hơn một chút, rồi gắng chống đỡ quay về nhà.

Từ đó, hai chị em Tần Tân Đệ không còn dám bén mảng đến nhà Tần A Nam nữa. Thỉnh thoảng, khi lén lút nhắc đến chuyện này với người khác, họ đều bảo Tần A Nam không thể dây vào, ăn cỗ nhà bà sẽ nôn mửa suốt dọc đường.

Thực ra, chuyện này chẳng thể trách mẹ Tần A Nam, càng không phải là do bản lĩnh của Tần Ngưng. Cả đám người nhà Tần Tân Đệ, già có, trẻ có, ngày thường ở nhà lâu ngày không được ăn đồ mặn, đến nhà Tần A Nam ăn cỗ, ăn một lúc quá nhiều như vậy, vốn dĩ đã no căng bụng, lại còn cuống cuồng chạy một mạch, làm sao mà không nôn cho được? Còn đứa cháu trai mười tám tuổi, dù sao cũng lớn rồi, đi theo bà đến có hơi ngại ngùng, chỉ ăn một ít rồi lấy cớ đi thăm họ hàng, nên mới không bị nôn thôi!

Hina

Nhà Tần Ngưng.

Tần A Nam trả xong bàn quay về, Tần Ngưng và ông cậu đã rửa bát xong, Tần Ngưng bèn đi lấy nồi nấu cháo. Nấu gần xong, cô giả vờ quay về phòng một lát, lấy bát thức ăn đã cất trong không gian từ sáng sớm ra, đặt lên bếp. Làm vậy thì dù sờ vào thấy hơi nóng cũng không sao.

Tần Ngưng lúc này mới chỉ vào bát thức ăn, nói với Tần A Nam: “Mẹ xem! Đây là do con dự tính trước! Như vậy, ông cậu mang về cũng có cái ăn.”

Ánh mắt Tần A Nam sáng rực: "Hả, con giấu ở đâu vậy? Mà hai bà cô đi tìm khắp nơi cũng không tìm ra?"

Tần Ngưng cười đắc ý: “Con biết thừa tính hai người đó nên giấu kỹ lắm, không ai biết đâu! Mẹ, hai mẹ con mình mỗi người ăn một miếng cá, còn lại đưa hết cho ông cậu mang về, ngày mai ông cậu cũng không cần nấu cơm.”

Nhậm Quý Quân vẫn luôn quan sát ở bên cạnh, lúc này mới cười cười xua tay nói: "Không cần đâu, hai mẹ con cứ giữ lại mà ăn, ông già rồi, cũng không nên ăn nhiều đồ mặn."

Loading...