Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:32:55
Lượt xem: 22

Trời còn chưa tối, Tần Ngưng nhìn về phía xa, hai lão yêu quái đã đi đến đầu thôn.

Cô nhìn bốn phía, cúi xuống nhặt mấy cục đất ở mảnh vườn trước nhà ném vào trong không gian rồi vội vàng đuổi theo. Không còn cách nào khác, có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm, cô không tiện sử dụng chức năng không gian một cách tùy tiện, phải khéo léo một chút.

“Bà cô cả, bà cô út! Đợi một chút!”

Tần Ngưng bước nhanh đuổi theo, Tần Tân Đễ lập tức đề phòng đứng lại, rất hung nói: “Cái gì?”

Tần Ngưng bước nhanh đuổi theo, Tần Tân Đệ lập tức cảnh giác dừng lại, hung dữ nói: “Làm gì vậy? Chẳng phải đã nói rồi sao, sang xuân sẽ trả cho các người hai con gà con rồi mà?”

Hina

Tần Ngưng giả vờ như không hiểu gì cả, cười nói: "Bà cô, bà đang nói gì vậy? Mẹ bảo cháu đưa cho mỗi người một củ khoai lang để ăn dọc đường, ăn rất ngon, cũng là người khác tặng cho mẹ cháu đấy ạ, lúc nãy cháu quên mất."

Nói xong, Tần Ngưng đưa một củ khoai lang trong tay cho Tần Tân Đệ.

Tần Tân Đệ nhìn củ khoai lang vỏ đỏ trong tay Tần Ngưng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Một củ khoai lang mà thôi, ai mà chưa từng ăn... Được rồi, tôi nhận, cô mau về đi!”

Tần Ngưng lại lấy củ khoai lang còn lại đưa cho Tần Căn Đệ, nhưng đợi khi Tần Căn Đệ đưa tay ra nhận thì lại vô tình làm rơi xuống đất.

Củ khoai lang vỡ ra.

Tần Ngưng áy náy nói: "Ôi tiếc quá, lại vỡ rồi, củ khoai lang này ngọt lắm đó, còn ngon hơn cả táo ấy chứ, hay là cứ ăn như vậy đi?”

Nói xong, bẻ một miếng nhỏ, đưa cho đứa trẻ đang đứng bên cạnh nhìn cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-86.html.]

Đứa trẻ là cháu trai của Tần Căn Đệ, nghe Tần Ngưng nói ngon nhanh chóng cắn một miếng, lập tức khen: “Ăn ngon quá!”

Lúc này, mắt Tần Căn Đệ sáng lên, buông túi bông trong tay xuống, cũng đưa tay bẻ củ khoai lang bị vỡ: "Ai da, ngọt thật đấy!"

Ngay lập tức, mọi người đều xúm lại ăn, Tần Ngưng nhân lúc họ không chú ý, giả vờ xoay người ngã sấp xuống, nhân tiện đè người lên túi bông một cái.

Làm cho Tần Căn Đệ hoảng sợ: "Ấy ấy, cô định đè c.h.ế.t gà của tôi đấy à!”

"Gà? Bên trong này là gà sao? Bà cô lấy gà nhà chúng cháu à?" Tần Ngưng giả vờ không biết hỏi.

Tần Căn Đệ vội vàng đi tới xách túi bông lên, nhét củ khoai lang vào tay cháu trai: “Đi thôi, trời sắp tối rồi, đi mau!”

Tần Ngưng còn giả vờ đuổi theo vài bước: "Này, bà cô, trả gà cho nhà cháu!"

Cả hai vội vã bỏ chạy như kẻ trộm.

Tần Ngưng vỗ vỗ tay, quay về nhà, hừ! Vì hai con gà mà mất toi hai củ khoai lang ngon của cô, hời cho bọn họ rồi!

Trở về nhà, khách khứa đã về hết, chỉ còn cha của Nhậm A Sơn vẫn ngồi trong nhà chính, mái tóc bạc phơ, cúi lưng giúp Tần A Nam rửa bát.

Cha của Nhậm A Sơn là Nhậm Quý Quân, nửa nói đùa, nửa phê bình Tần A Nam: “... Chắc chỉ có mình A Nam nhà cháu là bày tiệc mà để chủ nhà phải ăn cơm cháy thôi! Trước đó cậu đã nói với cháu rồi, bây giờ nhà ai cũng nghèo, không cần phải sĩ diện như vậy, mấy người hàng xóm đến dự đã bảo là không có chỗ ngồi rồi, haiz, cháu lại còn đi mượn thêm bàn cho họ ngồi.”

Tần A Nam quay lưng về phía sau, không nhìn thấy Tần Ngưng đã về, nói với cậu mình: “Haiz, cậu à, cháu thật sự rất vui, muốn nhộn nhịp một chút mà, sau này con bé Tiểu Ngưng nhà cháu ra ngoài, ai cũng biết nó là con gái cháu... Không ngờ lại thành ra thế này... Cháu đã chuẩn bị rất chu đáo, biết rõ thời buổi này, ai cũng đều như quỷ đói, chắc chắn sẽ tranh nhau ăn, nên mới chỉ mời hai bàn thôi, mà cháu còn chuẩn bị thêm ba bàn nữa! Ai ngờ đâu, lại đến tận bốn bàn! Không không, bốn bàn thiếu chút nữa là thiếu chỗ ngồi! Trên bàn chẳng còn một giọt nước, cậu xem bát đĩa này, còn sạch hơn cả liếm! Ôi... Bản thân cháu thì không sao, chỉ là con bé Tiểu Ngưng nhà cháu chẳng ăn được gì, bây giờ cháu còn chẳng có miếng thịt nào để cho cậu mang về nữa... Thật ngại quá.”

Loading...