Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:36
Lượt xem: 20

Chờ Tiểu Trung lấy sách ra, Tần Ngưng không vội nhận lấy, cô không nghĩ khối một cấp hai ở thập niên 70 cũng có một chồng sách như thế, khoảng bảy tám cuốn, cô còn định lấy sách xong lát nữa đến nhà cô Hồ, biến một ít đồ trong túi ra cho cô ấy mà!

Tần Ngưng nói: “Anh đợi em một chút được không? Trong túi em có đồ, em đến nhà cô Hồ bỏ ra cho khỏi bẩn sách.”

Tiểu Trung thấy cô nói như vậy, chẳng những không tức giận, lúm đồng tiền trên mặt còn lộ ra, nói: “Được, vậy anh giúp em mang tới nhà chị dâu anh!”

Ba người rẽ qua ngõ cạnh nhà Tiêu Trung đến nhà cô Hồ, đi vào bếp.

Ở công xã Thanh Khê, tại những gia đình bình thường, bếp còn gọi là sân, không chỉ là nơi ăn uống mà còn là nơi tiếp khách bình thường.

Tần Ngưng đảo túi, lấy khoai lang khô và hai cái bánh bao nhân thịt bọc giấy dầu lên bàn ăn nhà cô Hồ, sau đó đưa một cái bánh bao cho Tiêu Trung: “Đàn anh, mẹ em nói mượn đồ của người khác nhất định phải đưa cái gì đó. Cái này vẫn còn nóng, mẹ em bắt em mang trước khi đến, xin hãy nhận lấy.”

Cô cũng không định nói như vậy, nhưng vừa chạm vào bánh bao thì phát hiện vẫn còn nóng!

Bất ngờ quá! Không gian không chỉ giữ tươi mà còn giữ ấm, đúng là khiến người ta cảm thấy vui vẻ, hôm nào mua mười mấy cái bánh bao bỏ vào, có thể lấy ra ăn mọi lúc, cũng tiết kiệm được củi lửa!

Tiểu Trung ở trước mặt xua tay: “Hả?... Không, không, không! Anh không cần.”

Thời đại này, một cái bánh bao nhân thịt là một món quà hào phóng.

Hina

Tần Ngưng kiên trì: “Nếu anh không cần thì em không dám mang sách về, mẹ em sẽ mắng em.”

“Thế…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-70.html.]

Tiểu Trung nhìn cô Hồ, cô Hồ nhìn Tần Ngưng nói: “Được rồi, Tiểu Trung, chị làm chủ, em nhận đi, em ấy tên là Tần Ngưng, sau này em ấy đi học nếu có gì không hiểu, em dạy em ấy một chút là được!”

Hiểu Trung gãi đầu, ngượng ngùng nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, vậy, em về đây… Ừm, anh tên Viên Chí Trung, em, nếu em muốn hỏi gì, cứ đến lớp một khối hai tìm anh.”

“Được, cảm ơn đàn anh, em nhất định sẽ bảo quản sách của anh thật tốt.”

Thiếu niên gật đầu, cầm bánh bao ra khỏi cửa bếp nhà cô Hồ, lập tức chạy mất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Trong phòng, Tần Ngưng nhét sách giáo khoa vào túi, đeo trên lưng, nói với cô Hồ: “Cô Hồ, cảm ơn cô rất nhiều, xin cô đừng chê số khoai lang khô và cái bánh bao này.”

“Không chê! Cô nhận. Không giấu gì em, cô có thai rất dễ đói, nhưng…”

Cô Hồ nhìn ra ngoài cửa, không nói gì nữa, bất đắc dĩ cười tự an ủi bản thân, đi vào một căn phòng thông với nhà bếp.

Một lúc sau, cô ấy cầm một cây bút chì ra nói: “Em là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô nên cảm ơn em vì đã lấy đồ của em mới đúng. Cái này tặng cho em, coi như cô chúc em học tập tiến bộ.”

Tần Ngưng nhận lấy, vui vẻ nói: “Ai da, cảm ơn cô Hồ nhiều lắm, cô không chỉ giải quyết vấn đề lớn là sách giáo khoa cho em, còn giải quyết vấn đề lớn là bút chì cho em nữa! Ha ha, cô nặng người, cô nghỉ ngơi đi ạ. Em xin phép về trước.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Cô Hồ nở nụ cười hết sức dịu dàng.

Tần Ngưng tạm biệt rời khỏi nhà cô Hồ, trông thấy tất cả các xã viên đều đang tan làm về nhà.

Trên đường bọn họ đi ngang qua Tần Ngưng, vài người tò mò nhìn cô, bàn tán ầm ĩ.

“Đây là ai vậy? Nhìn mặt lạ quá.”

Loading...