Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:34
Lượt xem: 24
Quên đi, lòng Tần A Nam đã quyết, cho dù quá to, bà cũng không thay đổi, chỉ cần nói thích là được, có không gian thì không khó kiếm tiền, nếu cô hợp tác với Triệu Tiến Minh cẩn thận một chút, khoảng non nửa năm là có thể tự mua một cái máy may về tự may rồi!
Không không, phải có một cái xe đạp trước! Nếu sau này ngày nào cũng phải đi bộ về sẽ rất mất thời gian, lúc rảnh rỗi vào không gian thu hoạch thêm chút măng, khoai lang, đến lúc đó muốn cái gì chẳng được!
Tần Ngưng nghĩ đến chuyện này, trong đầu lại hiện lên chiếc xe đạp của Triệu Tiến Minh.
Nhưng ở thời đại này, cho dù có phiếu xe đạp, thì một chiếc xe đạp bình thường có giá một trăm hai mươi đồng, một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng hoặc Vĩnh Cửu có giá một trăm tám mươi đồng!
Cho nên, người bình thường có một chiếc xe đạp, giống như có Mercedes-Benz hoặc BMW đời sau, bây giờ cả làng đều không có xe đạp, nếu Tần Ngưng tùy tiện mua một cái về, kiểu gì cũng bị nghi ngờ là ăn trộm!
Phải làm sao mới có thể danh chính ngôn thuận mang xe đạp về đây?
Đây, đây, đây… thật là một vấn đề nan giải!
Bởi vì chuyện này, thời gian tiếp theo Tần Ngưng đều suy nghĩ, suýt nữa quên đến trường tiểu học tìm cô Hồ, khi nhớ ra đã là bốn giờ mười phút chiều, Tần Ngưng ôm túi chạy nhanh nhất có thể về phía trường tiểu học.
Đi đến cổng trường, cô Hồ đang đỡ cái bụng to vươn cổ chờ đợi, Tần Ngưng không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô Hồ, em có chuyện nên đến trễ, xin lỗi cô.”
Cô Hồ cười: “Không sao đâu, cô mới đợi được một lát, chúng ta đi thôi.”
Cô Hồ lấy chồng gần, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều ở Hồ Gia Giác, đi bộ từ trường tiểu học về mất gần hai mươi phút, nhưng cơ thể cô Hồ nặng, đi chậm nên hai người đi từ từ như đi dạo.
Cô Hồ rất tốt tính, vừa đi vừa nói vài câu với Tần Ngưng, trên đường không bị nhàm chán, Tần Ngưng lấy một nắm khoai lang khô trong túi ra đưa cho cô Hồ: “Cô Hồ, cô ăn được khoai lang khô không? Khoai lang trong đất riêng nhà em rất ngọt, cô thử xem.”
“Được, để cô ăn thử.” Cô Hồ dè dặt cầm một miếng, lập tức nói: “A, khoai lang khô của em ngon quá! Cảm giác giống như ăn mứt trái cây vậy!”
Tần Ngưng thấy cô ấy thích thật, liền lấy ra một nắm lớn đặt vào tay cô ấy: “Vậy cô cầm đi, chúng ta vừa về vừa ăn!”
Hina
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-69.html.]
Hai người vui vẻ đi về, đi qua mấy ngôi nhà trong thôn, cô Hồ đứng trước cửa một nhà gọi: “Tiểu Trung, Tiểu Trung có nhà không?”
“Dạ! chị dâu, em có!”
Trong nhà có người đáp, ngay sau đó một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi bước ra.
Thiếu niên cắt tóc rất ngắn, mày rậm mắt to, mặc một chiếc áo khoác vải dệt thủ công rất sạch sẽ, nhưng vóc dáng không cao. Gần đây Tần Ngưng đã lớn hơn nhiều, cao khoảng một mét năm, mà trông thiếu niên này chỉ cao hơn cô một tí.
Anh ấy nhìn Tần Ngưng trước rồi cười với cô Hồ, lộ ra một lúm đồng tiền bên má trái: “Chị dâu, gọi em có việc gì ạ?”
“Em còn sách khối một cấp hai không? Có thể cho bạn học này mượn không, em ấy học khối một nhưng không có sách.”
“Ừm... Em, em, có thì có…” Thiếu niên lại nhìn Tần Ngưng, ngập ngừng cúi đầu xuống.
Trong mắt Tần Ngưng lóe lên, nói: “Em rất quý sách, anh cứ yên tâm cho em mượn, anh có thể kiểm tra trước khi cho em mượn, nếu em làm hư một chút, em sẽ đền cho anh!”
Thiếu niên xấu hổ gãi đầu, chân đá đá bùn đất ở cổng một lúc, nói: “Vậy được, em nói phải giữ lời, nếu em làm hỏng thì phải đền.”
“Ừm! Em giữ lời, xin cô Hồ làm chứng cho em, nếu em làm hỏng một quyển, sẽ đền cho anh một quyển, anh có thể đến hiệu sách mua mới!”
“Được! Vậy anh đi lấy.” Thiếu niên cười cười với cô Hồ, đi vào lấy sách giáo khoa.
Cô Hồ cười tủm tỉm nhìn bóng lưng anh ấy, nói với Tần Ngưng: “Tiểu Trung học giỏi, lớp trưởng lớp một khối hai đấy, nếu em không hiểu thì có thể hỏi em ấy.”
“Được ạ, cảm ơn cô Hồ.”
“Đừng khách sáo.”