Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:31
Lượt xem: 27
“Cháu không vào cùng làm sao biết được bao nhiêu cân?”
“Thầy Triệu, cháu tin tưởng chú! Cháu không giống hai người ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị vừa rồi kia, ngoài mặt gọi chú là thầy Triệu, sau lưng lại nói chú đầu cơ trục lợi!”
Hina
Sắc mặt thầy Triệu thay đổi, lập tức cứng cổ: “Chú không sợ bị bọn họ nói! Đám khỉ mắt đỏ này, suốt ngày tìm chú đòi phiếu xe đạp, phiếu máy may, sau lưng lại nói xấu! Được rồi, nếu cháu tin tưởng chú, chú tính cho cháu… ba mươi lăm cân! Cháu thấy sao?”
Tần Ngưng nghĩ cũng không chênh mấy, sảng khoái nói: “Được! Hơn thua bao nhiêu cũng như tự mình ăn thôi!”
“Cô bé này, cháu đúng là người hào phóng! Hừm… ba ba là chín… mười một đồng năm hào, chú cho cháu mười một đồng sáu hào! Chú cũng hào phóng chứ?”
Tần Ngưng thấy thầy Triệu móc ra một nắm tiền, đếm qua đưa tới, cô nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ bỏ vào túi, nói: “Vâng! Thầy Triệu rất hào phóng! Chú hào phóng như thế, cháu cho chú xem thêm thứ này, chú xem có cần hay không.”
Tần Ngưng lấy một cây súp lơ xanh ra khỏi túi, thầy Triệu nhìn hồi lâu, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Súp lơ xanh!”
“Ồ! Thứ này ăn ngon không? Chỗ chúng ta có trồng thứ này à? Sao chú lại không biết?”
Tần Ngưng tránh nặng tìm nhẹ: “Ăn ngon hay không còn tùy vào cách chế biến! Thế này đi, cháu tặng chú thứ này, chú mua xương sườn mà, chú kho sườn hay nấu canh?”
“Kho sườn.”
“Vậy, chú về bóc lá cây này ra, xé từng thớ từng thớ một, đun sôi nước, cho súp lơ xanh này vào nấu mềm. Bắc chảo dầu, thêm ít tỏi vào xào thơm, bỏ súp lơ xanh vào đảo một lượt, đừng xào chín quá, không biết thời gian thì chú gắp lên nếm thử là biết, sau đó bày ra đĩa, đặt sườn kho vào giữa, thế là xong một món ăn rồi!”
“Nghe cháu nói như vậy, chú hiểu rồi! Được, chú về ăn thử, nếu ngon chú lại đến tìm cháu, cháu ở đại đội nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-67.html.]
Thầy Triệu rất vui vẻ, cảm thấy có hứng thú, cầm súp lơ xanh trong tay hỏi Tần Ngưng.
Tần Ngưng nhún nhún vai: “Cháu đến tìm chú đi, người bình thường chúng cháu không có họ hàng là quan chức cấp cao ở Thượng Hải, nếu bị người khác phát hiện bán những thứ này thì chết!”
Thầy Triệu thở dài nói: “Haiz! Theo chú thấy, chính sách hiện tại thực sự… Thôi, không nói nữa. Cô bé, cháu chưa lớn lắm nhưng lại khá thông minh, cứ vậy đi, chú viết địa chỉ cho cháu, khoảng… năm ngày nữa! Cháu đến tìm chú, chú sẽ nói có cần súp lơ xanh hay không!”
“Được.”
Thầy Triệu rút bút máy ra khỏi túi áo Tôn Trung Sơn, mà tìm hồi lâu vẫn không thấy giấy, Tần Ngưng liền nói: “Chú nói đi, cháu sẽ ghi nhớ.”
“Được, Triệu Tiến Minh ở đại đội Triệu Gia Vịnh!”
Tần Ngưng giúp Triệu Tiến Minh cất măng vào một cái túi bông, Triệu Tiến Minh thấy măng trên dưới đều có chất lượng như nhau, lại khen Tần Ngưng hai câu: “Cháu rất giỏi, không láu cá, chú còn đang lo bên dưới không tốt đây!”
“Chú nói gì vậy! Điều cần thiết đầu tiên trong làm ăn là thành thật, cháu láu cá gian dối làm gì!”
“Làm ăn? Ha ha ha, đây sao có thể coi là làm ăn! Nhưng cháu nói đúng, cháu thành thật, chú tin tưởng cháu, nếu chú trung thực hơn thì cháu cũng tin tưởng chú, đúng không.”
Triệu Tiến Minh nói xong buộc đồ vào xe đạp, Tần Ngưng nhìn chiếc xe đạp sáng bóng này, trong lòng ghen tị muốn chết.
Nếu có một chiếc xe đạp như thế, mỗi ngày đến trường cô cũng không cần mất hơn hai tiếng đi đi về về!
Nhưng Triệu Tiến Minh là người mới quen, mới quen đã mở miệng xin phiếu xe đạp, người ta không ghét mới là lạ, thiết lập quan hệ tốt trước đã!
Tần Ngưng nói: “Thấy chú khen cháu miệng đắng lưỡi khô, đây, cháu cho chú thêm một củ khoai lang nữa, khoai lang trong đất riêng nhà cháu còn ngon hơn cả táo. Hẹn gặp lại chú!”