Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:27
Lượt xem: 7
“Tần Nguyệt Trân chính là Tần Ngưng, trong giấy thông báo viết rõ rồi mà? Tần Ngưng mười bốn tuổi ở tiểu đội thứ ba đại đội Tiến Lên, từng học tại trường tiểu học Tiến Lên. Em không biết Tần Ngưng là ai, cũng không biết đi hỏi một chút?”
“Em không biết Tần Nguyệt Trân là Tần Ngưng, trong đội chúng em không có Tần Ngưng. Em hỏi mẹ em, mẹ em cũng không biết.”
“Cho dù không biết thì em cũng nên báo cáo với giáo viên kịp thời chứ? Còn nữa, giấy thông báo đâu? Em trả lại cho giáo viên chưa?”
Trước câu hỏi của hiệu trưởng, ngón tay cuộn góc áo của Tần Mai Phương run lên, không nói một lời, mãi mới nói: “Hiệu trưởng, thật xin lỗi. Em, trên đường trở về, em gặp lưu mạnh… Em, bọn họ lục túi sách của em, lấy mất giấy thông báo… Em, em không dám nói.”
Còn có chuyện như vậy? Hiệu trưởng nghe xong, sắc màu lập tức trở nên phức tạp.
Nếu quả thật có chuyện như vậy thì cũng khó trách, trẻ con ở nông thôn rất nhút nhát, con gái lại đặc biệt để ý đến mấy chuyện lưu manh gì đó.
Ai ngờ, Tần Ngưng từ sau lưng hiệu trưởng đi ra, kinh ngạc nói: “Hả? Gặp lưu manh? Bây giờ là xã hội mới, đi học còn gặp phải lưu manh?! Ôi trời ơi! Lưu manh trông như thế nào? Tần Mai Phương, cậu nói với hiệu trưởng dáng vẻ của lưu manh đi, hiệu trưởng trường cấp hai chúng ta là ai, là người có văn hóa nhất công xã! Hiệu trưởng nhất định sẽ có cách giúp chúng ta bắt lưu manh, nếu không thì ai dám đi học cấp hai nữa!”
Tần Mai Phương kinh ngạc nhìn Tần Ngưng một cái, nhất thời không biết nên nói cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-65.html.]
Mà hiệu trưởng nghe Tần Ngưng vừa nhắc nhở vừa khen ngợi, cũng không nhịn được gật đầu: “Đúng! Chúng ta không được sợ hãi trước bọn lưu manh bắt nạt, phải dũng cảm chống lại bọn chúng! Em gặp ở đâu? Bọn chúng còn làm gì nữa? Chỉ cần em nói được đặc điểm của bọn chúng, thầy sẽ liên hệ với người của đồn công an, giúp các em bắt lưu manh lại!”
Tần Mai Phương ngơ ngác nhìn Tần Ngưng rồi lại nhìn hiệu trưởng, nuốt mấy ngụm nước bọt, mới nhỏ giọng nói: “Bọn họ, bọn họ đi nhanh lắm, em, em không thấy rõ.”
Tần Ngưng giả vờ ngạc nhiên: “Hả? Đi nhanh đến mức cậu không nhìn rõ mà còn có thể lục túi của cậu, cướp giấy thông báo đi? Đây… là loại lưu manh biết bay à? Đáng sợ quá! Tần Mai Phương, cậu mau nói là không phải đi, nếu không tôi sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, tất cả học sinh nữ trong công xã đều sẽ sợ c.h.ế.t khiếp! Mau, mau, mau nói đây là giả đi!”
Hina
Tần Ngưng vươn đầu, khoa trương đến mức hiệu trưởng suýt nữa thì bật cười.
Hiệu trưởng đã hoàn toàn hiểu ra, chuyện này là học sinh trước mặt đang nói dối.
Nhưng đối xử với học sinh nữ, không thể xách tai úp mặt vào tường như học sinh nam, toàn trường chỉ có một vài học sinh nữ! Những học sinh nữ có thể vào cấp hai đều xuất thân tốt, không cẩn thận là có quan hệ như thế, đôi khi chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Hiệu trưởng lắc đầu, không hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Được rồi, học sinh Tần Mai Phương, hy vọng sau này em đừng vô trách nhiệm nữa. Về sau học sinh Tần Ngưng học cùng lớp với em, mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, đi vào trước đi.”
Từ lúc bị Tần Ngưng dùng hai ba câu vạch trần lời nói dối, Tần Mai Phương liền cúi gằm mặt, cắn môi không nói gì nữa.
Tần Ngưng chỉ thấy hai tay cô ta nắm góc áo chặt đến mức khớp xương trắng bệch, mãi đến khi hiệu trưởng nói những lời kia, cô ta mới lặng lẽ từ từ bước vào lớp.