Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:25
Lượt xem: 9
Tần Ngưng nghe hiệu trưởng hỏi, trong lòng cơ bản đã biết được diễn biến sự việc.
Nhưng cô lại một mặt kinh ngạc nói: “Không có ạ, hiệu trưởng, em không nhận được thông báo nên hôm nay mới cố ý tới hỏi thăm.”
Hiệu trưởng cũng kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, bảo Tần Ngưng: “Đi, thầy dẫn em đi hỏi! Sau khi em đến một ngày, thầy đã bảo chủ nhiệm viết một tờ thông báo, còn để bạn học ở tiểu đội thứ ba đại đội Tiến Lên thông báo cho em đến học khối một, sao em lại không nhận được thông báo?”
A? Khối một?
Trong lòng Tần Ngưng hết sức thất vọng, nhưng nghĩ lại, mình đột nhiên nhảy từ lớp ba tiểu học lên khối một cấp hai, năm sau có thể học lớp hai, tổng cộng tiết kiệm được gần ba năm nên đành điều chỉnh lại tâm lý.
Nhưng vẻ mặt thất vọng của cô không dừng lại, trưởng thấy vậy nói: “Đừng lo lắng, nếu bạn học không thông báo cho em thật thì giáo viên sẽ không trách em.”
Được thôi! Hiệu trưởng đã giải thích như vậy, vừa vặn chỉnh đốn một số người đi!
Tần Ngưng dứt khoát thu lại vẻ mặt tủi thân, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn hiệu trưởng, thầy thật có trách nhiệm tốt!”
Bởi vì chút nịnh nọt này, trên mặt hiệu trưởng nở nụ cười, giơ tay lên, ngẩng cao đầu đi phía trước, một lúc sau dẫn Tần Ngưng đến phòng học cuối cùng dưới tòa nhà hai tầng.
Tần Ngưng nhìn tấm bảng trên cửa phòng học ghi lớp ba khối một, liền biết điều mình nghi ngờ đã đúng.
Quả nhiên, hiệu trưởng đứng ở cửa vẫy tay với nữ giáo viên trong lớp, giáo viên ra thì thầm vài câu, một lúc sau, giáo viên đưa một cô gái lớn ngang Tần Ngưng ra ngoài.
Hiệu trưởng, Tần Ngưng, nữ giáo viên và cô gái, bốn người đứng ở hành lang.
Trên mặt nữ giáo viên hiện rõ sự tức giận, nhẹ nhàng đẩy cô gái: “Tần Mai Phương, em nói đi, cô có bảo em thông báo cho bạn học mới Tần Ngưng đi học không? Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-64.html.]
Cô gái tên Tần Mai Phương có gương mặt tròn, làn da trắng hơn con gái nông thôn bình thường, mặc áo vải xanh, quần vải xanh, trong giày đen lộ ra màu tất trắng, nhìn rất sạch sẽ thanh tú, lúc này cô ta lặng lẽ liếc nhìn Tần Ngưng rồi cúi đầu cuộn cuộn góc áo, nhỏ giọng nói: “Có ạ.”
Hina
“Có thì sao em không thông báo?”
Giáo viên nhìn sắc mặt hiệu trưởng, tiếp tục giận dữ chất vấn, tiện thể gạt mình ra ngoài, dù sao vừa rồi khi hiệu trưởng đến hỏi, sắc mặt của hiệu trưởng cũng rất nghiêm túc.
Tần Mai Phương cúi đầu không nói gì.
Học sinh trong lớp không ngừng nhìn ra ngoài, trong lớp “xì xào” tiếng nói chuyện.
Hiệu trưởng nói: “Cô Giảm, cô lên lớp trước đi, chuyện này tôi biết rồi, không phải việc của cô.”
Lúc này cô Giảm mới cười áy náy với hiệu trưởng rồi bước vào lớp dạy học.
Trong hành lang, Tần Mai Phương tiếp tục cúi đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng nói: “Học sinh Tần Mai Phương đúng không? Hãy ngẩng đầu lên, giải thích rõ ràng vì sao không thông báo bạn học Tần Ngưng đến lớp? Giấy thông báo đâu?”
Tần Mai Phương hơi ngẩng đầu, Tần Ngưng ở phía sau hiệu trưởng nhìn cô ta, quả nhiên , bạch liên hoa lại bắt đầu đóng kịch, nhìn đi, cô ta khóc rồi!
Chỉ thấy Tần Mai Phương tỏ vẻ oan ức, lại cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Em, không biết Tần Ngưng là ai…”
Hiệu trưởng nhíu nhíu mày, nghiêng người, để lộ Tần Ngưng: “Vậy em biết bạn ấy không?”
Tần Mai Phương liếc nhìn Tần Ngưng, gật gật đầu: “Biết ạ, Tần Nguyệt Trân.”