Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:20
Lượt xem: 16

Bà sợ ra ngoài nói bị người ta chê phiền, nên vừa cho gà vịt ăn vừa nói chuyện với chúng: “Đây, ăn nhiều một chút, đẻ nhiều trứng vào, nhìn xem, nhà ta có con gái tốt biết bao, chúng mày cũng có rau tươi mà ăn!”

Nhắc tới cũng lạ, từ khi Tần Ngưng để Tần A Nam cho gà vịt ăn rau trong không gian, gà vịt đẻ trứng nhiều hơn thật, còn thường xuyên đẻ ra trứng hai lòng, vừa to vừa bóng! Ngày nào Tần A Nam cũng dặn dò Tần Ngưng: “Gái! Không được tiết kiệm, mỗi ngày phải ăn một quả trứng!”

Cuộc sống nông gia này, mới ba năm ngày đã tốt hơn nhiều so với trước đây, Tần Ngưng biết bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn.

Hina

Đến tối ngày mười sáu tháng mười âm, Tần A Nam vừa giúp Tần Ngưng cài đế giày mới, vừa bàn bạc với cô: “Gái à, mẹ nghĩ ngày mai vẫn phải đi công xã một chuyến, trong nhà chỉ có một miếng thịt với mấy quả trứng gà, trứng vịt thôi, đơn giản quá, không làm tiệc được, phiếu thịt dì A Sơn cho mẹ không dùng cũng hết hạn, trong đội vẫn chưa đến lúc chia cá, nếu xin đội trưởng thả lưới bắt cá sẽ bị người ta mắng chết, mẹ đi công xã mua hai con cá nhé!”

Từ hôm qua Tần Ngưng cũng đã bắt đầu lo lắng, bởi vì mấy ngày trước đến trường cấp hai, thái độ của hiệu trưởng đối với cô rất tốt, còn nói cho cô đi học.

Như vậy nhất định có thể đi học, vấn đề là vào lớp một hay lớp hai. Nhưng ba bốn ngày vẫn không có tin tức gì, có hơi không bình thường. Theo lý mà nói, cho dù hiệu trưởng không đồng ý để cô học lớp hai, cũng sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn, sao lại không có câu nào?

Tần Ngưng nói: “Mẹ, đúng lúc con muốn đến trường cấp hai hỏi chuyện đi học, hay là để con đi?”

“Một cô bé như con có mang được cá về không?”

“Mẹ, con đã lớn rồi, không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.”

“Ừm... Vậy được, con đi mua đi, mua con nào nhỏ nhỏ ngon ngon ấy, nặng quá con khó xách về, cùng lắm chúng ta ăn ít đi một miếng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-61.html.]

“Được mẹ, con hiểu rồi.”

“Nếu con về sớm thì đến nhà thợ may Tăng Hoa lấy quần áo mới về để ngày kia mặc, nhé?”

“Con biết rồi.”

Ngày hôm sau, Tần Ngưng dậy sớm, cho gà vịt ăn, chăm sóc đất riêng rồi ăn sáng, chờ trong đội vừa làm việc liền đến đội sản xuất giao cỏ, sau đó đi thẳng lên chợ thị trấn.

Cho dù vậy, đến chợ thị trấn cũng đã gần chín giờ, cá là đồ tươi, chỉ buổi sáng mới có nên Tần Ngưng đành đến cửa hàng thực phẩm phụ chợp tác xã cung ứng tiếp thị trước.

Hơn chín giờ, cửa hàng thực phẩm phụ không có ai, chỉ còn vài con cá trợn trắng mắt đang nằm trên mặt đất, trông không được tươi cho lắm.

Tần Ngưng đi tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn xem, cũng không ai để ý đến cô, người đàn ông bán hàng đang cầm một chiếc lọ tráng men nói chuyện với người khác: “... To bằng lòng bàn tay tôi! Ăn ngon lắm! Cực kỳ ngon, đó mới gọi là cá hố! Chỉ có anh ấy mới làm được thôi!”

Người bên cạnh đáp: “Đó là đương nhiên, người ta là ai? Nghe nói anh ấy còn có vé đi xe đạp, thật lợi hại!”

“Đương nhiên! Người ta là ai chứ, anh em anh ấy là quan chức cấp cao ở Thượng Hải, anh em cột chèo làm nhà khách trong thành phố! À, mẹ anh ấy còn nói, anh ấy lấy bí đỏ từ đất riêng trong đội mang đến Thượng Hải bán, giá có thể tăng gấp ba gấp bốn lần đấy!”

“À, đây không phải đầu cơ trục lợi sao? Đây là muốn cắt đứt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản!”

“Suỵt! Cậu thật là! Không nói với cậu nữa, người ta nghe thấy sẽ cắt đuôi cậu trước! Khụ khụ khụ! Nhắc tào tháo tào tháo đến, im miệng!”

Loading...