Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:15
Lượt xem: 16
Tần A Nam nghe thợ may khen Tần Ngưng thì càng vui hơn, cười đến toe toét khóe miệng.
Cổ Quế Anh lại đột nhiên hét lên: “Bảo Sinh! Còn không mau đi múc cháo đi! Đứng đấy như thằng ngu làm gì, không có mắt à?”
Tiếng hét vừa lớn vừa đột ngột này khiến đứa trẻ trong phòng sợ hãi tỉnh dậy, “Oa oa” khóc lên, Cố Quế Anh lại hét: “Bảo Sinh, Tiểu Mao Đầu khóc rồi, còn không mau đi bế ra!”
Sai sử Bảo Sinh linh tinh, Tần A Nam không còn hứng thú cười nữa, Cố Quế Anh mới chống nạnh trở về phòng.
Tần A Nam và Tần Ngưng ra khỏi nhà thợ may, Tần A Nam nói: “Người phụ nữ cay nghiệt! Nếu mẹ là Bảo Sinh, còn lâu mới giúp cô ta trông con! Người ta đến học nghề mà toàn bắt thay tã, như vậy hết ba năm cũng không học được cái gì!”
Tần Ngưng hỏi: “Nhà Bảo Sinh không hỏi thăm tình hình gia đình thợ may Tăng Hoa trước khi cho con đến học nghề ạ? Tự nhiên Bảo Sinh lại phải chịu khổ thế này.”
“Haiz, Bảo Sinh cũng là đứa trẻ đáng thương, cha mất sớm, mẹ lấy người khác, ông nội Bảo Sinh sợ Bảo Sinh vất vả nên cho đi học nghề, nhưng con xem loại vợ thầy kiểu này, thà đi làm còn hơn!... Ôi! Không biết nhà Bảo Sinh có chịu ở rể hay không, nếu chịu thì mẹ sẽ không bắt nó học nghề, đến ở nhà chúng ta là được!”
“Mẹ!”
Tần A Nam nói nói, lại lạc đề cách xa vạn dặm, Tần Ngưng phải sốt ruột kêu lên: “Mẹ, con muốn chính thức nói với mẹ, con không gả đi, cũng không cần ai ở rể! Trên đời này được bao nhiêu đàn ông tốt, sao con phải tự tìm rắc rối cho mình? Hơn nữa không nhất thiết phải có đàn ông mới sống được, hai người phụ nữ chúng ta vẫn sống tốt đẹp như thường, mẹ đừng nói nữa, mẹ mà nói nữa con sẽ giận đấy! Nếu mẹ cảm thấy cái nhà này không có đàn ông không được, thì để từ từ con tìm bạn già cho mẹ, mẹ đừng nói con nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-58.html.]
Hina
Ánh nắng sáng sớm đầu mùa đông chiếu lên mặt cô gái, sáng long lanh, mặc dù cô phồng má, trong con ngươi cũng có chút tức giận, nhưng những sợi tóc tơ vương trên gương mặt gầy gò trắng trẻo lại tràn ngập ánh vàng.
Tần A Nam thấy Tần Ngưng như vậy thì không hề tức giận, còn cười hì hì chỉnh tóc cho cô: “Ôi, con gái mẹ còn thẹn thùng! Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, Bảo Sinh quá yếu đuối, không xứng với con gái mẹ, mẹ giúp con từ từ tìm, từ từ xem.”
“Mẹ, con nói nghiêm túc với mẹ mà! Con không gả đi, cũng không ở rể!”
“Ha ha ha! Tục ngữ có câu, mười tám không gả, con thoi gãy nát! Không có cô gái nào là không lập gia đình, được rồi được rồi, mẹ không nói nữa là được, sau này lại nói.”
Tần A Nam không để tâm cười cười, muốn nắm vai Tần Ngưng, vừa vươn tay ra đã kinh ngạc nói: “Ơ? Sao mẹ cảm giác con đột nhiên cao lên nhỉ? Còn cao hơn mẹ nữa? Ôi chao chao, con gái mẹ lớn rồi, vừa cao vừa xinh đẹp…”
Tần Ngưng bị Tần A Nam nửa ôm nửa kéo đi đường, không thể kêu ca, chỉ có thể lặng lẽ trợn mắt trừng một cái.
Haiz! Tần A Nam chính là người phụ nữ vô tâm như thế!
Chờ Tần A Nam tan làm, Tần Ngưng đóng tất cả cửa trong nhà, chạy vào không gian thử xây nhà tre.
Kiếp trước cô từng cẩn thận xem qua một đoạn video của một người nổi tiếng trên mạng sống ở nông thôn, nhìn người nổi tiếng kia dùng tre làm bàn ghế, thực sự rất ghen tị nên nhớ rất rõ.
Bây giờ đến lượt mình làm, mặc dù ngượng tay nhưng cũng may có nhiều tre cho cô giày vò, đóng cho bản thân nữa nên không cần để ý nhiều, cứ làm từ từ là được.