Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:13
Lượt xem: 20
Đo lường là bước đầu tiên trong quá trình may quần áo, nếu đo không chính xác, quần áo may ra không mặc được là coi như xong.
Thời đại này, may quần áo mới là việc lớn, đa số người ở nông thôn mỗi năm chỉ may một bộ, thuê người may quần áo, đều là nhìn vào tay nghề người thợ, học trò chưa ra nghề sẽ không cho đo, Cố Quế Anh làm vậy là cố ý làm khó Tần A Nam, cũng muốn ức h.i.ế.p bà một chút.
Tần A Nam bất mãn nghiêng người, vừa định nói thì Tần Ngưng giữ bà lại, khẽ lắc đầu.
Bảo Sinh đã chạy tới, không biết làm sao đứng ở một bên chờ thầy xử lý.
Thợ may Tăng Hoa híp mắt cẩn thận nhìn vợ một chút, thấy cổ vợ cứng lên thì liếc mắt, sờ đầu một cái nói: “Bảo Sinh, vậy cậu thử đo cho cô bé này xem.”
Khuôn mặt gầy gò trắng nõn của Bảo Sinh lập tức đỏ lên, cũng không dám nói không, hai cánh tay không ngừng chà xát hai bên quần, ánh mắt đáng thương nhìn thầy rồi lại nhìn vợ thầy.
Tần Ngưng nhìn dáng vẻ của cậu, còn cảm thấy khó xử thay, nhẹ giọng nói: “A, vậy cậu đo nhanh đi, mẹ tôi còn phải đi làm nữa! Thầy cậu bảo cậu đo, ý là cho dù quần áo có hỏng thầy cũng chịu trách nhiệm, tôi còn không sợ quần áo hỏng không có đồ để mặc thì cậu sợ cái gì?”
Bảo Sinh lập tức ngước mắt nhìn cô, Tần Ngưng gật gật đầu với cậu, lúc này mới đi đến bàn làm việc lấy thước mềm đo.
Nghe Tần Ngưng nói kiểu này, khoé miệng Cố Quế Anh mất tự nhiên hếch lên, vung vẩy tay đi ra.
Thợ may Tăng Hoa cũng tiến lại gần, cẩn thận quan sát Bảo Sinh đo quần áo, im lặng giơ ngón tay chỉ bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-57.html.]
Tần Ngưng đã nói vậy rồi, người ta đến may quần áo phải trả công, còn là chất liệu tốt, vô duyên vô cớ may hỏng, không phải ông ta chịu trách nhiệm thì ai?! Còn giả vờ không hiểu cái gì!
Đo xong phần thân trên, Tần A Nam nói: “May cả quần nữa, mảnh vải kaki kia làm quần, mảnh vải bông hoa nhí kia làm áo khoác hoặc áo bông, tôi mang cả bông với vải lót đến rồi.”
Bảo Sinh mặt ửng hồng, vụng về mà nghiêm túc đo, cuối cùng cũng đo xong, thợ may Tăng Hoa đáp: “Được, vậy là một cái quần, một cái áo khoác và một cái áo khoác độn bông?”
Tần A Nam nói: “Không không, vải làm quần nhiều, có thể may hai cái thay đổi. Còn vải hoa, ngoài việc làm áo bông, còn làm một cái áo khoác nữa. Anh may cho con bé một cái áo khoác và một cái quần trước, đừng làm chậm, mười tám tôi làm mấy mâm, anh làm xong trước mười tám giúp tôi.”
Hina
Thợ may Tăng Hoa cầm tấm vải hoa kia nhìn một lúc, nói: “Vải này không đủ để may cả áo bông và áo khoác.”
“Hả? Cái này... Tôi thấy mảnh vải hoa này đẹp nhất, vải khác làm áo khoác không đẹp, phải làm sao đây…”
Tần A Nam khó khăn nhìn tấm vải, Tần Ngưng nói: “Mẹ, đẹp như vậy thì làm áo khoác đi. Nhưng may rộng một chút, lấy vải lót làm áo bông, may bó sát người một chút, đến mùa đông con mặc áo khoác bên ngoài áo bông, như vậy áo bông ít bị bẩn, áo khoác cũng tiện giặt, lại có cả hai loại, một công ba việc!”
“…Ai da, con gái mẹ thông minh thật, ôi, mẹ vui c.h.ế.t mất, sao con lại nghĩ ra nhỉ? Ý tưởng này quá hay rồi!”
Trong đầu Tần A Nam nghĩ tới lời nói của Tần Ngưng, vui vẻ ghê gớm, vỗ tay đập chân khiến Cố Quế Anh lại chạy ra nhìn.
Ngay cả thợ may Tăng Hoa cũng khen: “Cách này rất hay, sau này tôi cũng có thể tự may như vậy cho tiết kiệm!”