Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:11
Lượt xem: 16
Trong lòng Tần A Nam chán ghét Cố Quế Anh, chỉ “Ừ” một tiếng rồi nói với thợ may Tăng Hoa: “Thợ may Tăng Hoa, giúp tôi đo kích cỡ của con gái tôi, tôi muốn làm mấy bộ quần áo cho con bé.”
Không đợi thợ may Tăng Hoa kịp phản ứng, Cố Quế Anh đã lập tức đi tới nhìn Tần Ngưng.
“Ôi! Tôi tưởng là ai, thì ra là Trần Nguyệt Trân! Sao mới mấy hôm không gặp mà cô bé này như biến thành người khác, cao ráo thế này, da cũng trắng, ôi, mắt to miệng nhỏ xinh xắn hẳn ra!”
Vốn dĩ Tần A Nam không thèm để ý tới Cố Quế Anh, nhưng Cố Quế Anh lại khen ngợi Tần Ngưng, Tần A Nam liền tự hào, cười đến mang tai, nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngưng nhà tôi rất xinh xắn, làm xong quần áo mới nhất định sẽ càng xinh xắn hơn, nhà mọi người có nhóc con nào chịu ở rể thì giúp tôi xem trước một chút!”
Tần Ngưng suýt thì phun ra một ngụm máu, bà mẹ này sốt ruột quá rồi, sao lại hố con gái như thế, cô mới bao nhiêu tuổi chứ!
Rồi Cố Quế Anh nói: “Bây giờ nó ở nhà cô thật à?”
“Tất nhiên là thật! Nhận con còn giả sao! Thật là!”
“Bã đậu!” (tiếng Ngô: ngu ngốc)
Cố Quý Anh khịt mũi coi thường, nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía túi vải Tần A Nam mang đến đã mở ra.
“Ôi, vải len à! Chất liệu tốt như vậy, sao cô lại giúp con nuôi phí… con gái làm? Cô không tự làm một bộ sao? Ôi, dù sao cũng có họ hàng là quan chức, lại lấy vải len cho con cái mặc, lãng phí c.h.ế.t đi được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-56.html.]
Cổ Quế Anh rũ rũ tấm vải, kinh ngạc kêu lên.
Hina
Tần A Nam không vui nói: “Cô làm gì thế? Đừng làm bẩn vải của tôi! Vải tốt đương nhiên phải làm cho con, tôi già rồi còn làm cái gì nữa! Được rồi, tôi cần đo nhanh để đi làm việc.”
Lúc này Cố Quế Anh mới đặt vải xuống, nhìn Tần A Nam mang vải đến bàn làm việc.
Thợ may Tăng Hoa cầm tấm vải xem xét, sau đó lại nhìn Tần Ngưng, nói: “Chất liệu len này dài hai mét, may cho con gái thì hơi lãng phí, hay là cô may áo ngắn mặc đi, như vậy sau này con gái lớn cũng mặc lại được.”
“Không, không, anh may cho con gái tôi đi, mấy ngày nữa con gái phải đi học, ngồi trong trường lạnh lắm, không giống chúng tôi đi làm, làm việc một tí là nóng lên, lãng phí thì lãng phí, sức khỏe của con gái tôi rất quan trọng hơn.”
Cố Quế Anh vươn cổ nhìn xem, lập tức ngắt lời: “A Nam, nếu thừa vải thì cho tôi nhé? Loại vải len đen này có thể làm một đôi giày cổ len.”
Tần A Nam mở miệng, cúi đầu nhìn xuống chân Tần Ngưng, vỗ đùi: “Ai da, cô nhắc mới nhớ, con bé còn chưa có giày đâu! Vừa vặn vừa vặn, như vậy sẽ không lãng phí, thừa ra có thể làm đôi giày cho nó! Hừm, dù sao cũng là vợ thợ may, muốn gì mà chẳng có. Thợ may Tăng Hoa, vậy anh giữ những mảnh vụn còn thừa lại cho tôi, tôi muốn làm giày cho con gái!”
Tần Ngưng nghe vậy cúi đầu nở nụ cười.
Lời này nghe có chút cố ý, nhưng Tần Ngưng biết Tần A Nam tính tình đơn giản, không nhanh trí như thế, bà nghĩ gì nói nấy thôi.
Nhưng sắc mặt Cố Quế Anh lại không tốt lắm, khóe miệng hếch lên, bỗng nhiên dắt cuống họng gọi: “Bảo Sinh! Mày qua đây, mày đo đi!”
Rồi nói với chồng mình: “Tăng Hoa, để Bảo Sinh ra tay đi, cũng phải cho học trò một cơ hội học kỹ năng!”