Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:30:09
Lượt xem: 18

“Dậy rồi ạ.”

Giọng một cậu bé nhẹ nhàng trả lời.

Tần Ngưng nhìn quanh, trông thấy một cậu bé cầm cái bô trong tay, đang rửa ở bờ sông.

Cậu bé rất gầy, có thể so sánh với Tần Ngưng, mặt cũng tái nhợt, giống như con gái.

Tần A Nam lại hỏi: “Vậy thầy cháu ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ, cháu chuẩn bị đi nấu đây.”

“Hả? Cơm cũng là cháu nấu sao? Cháu làm hết việc rồi, vậy vợ thầy cháu làm cái gì?”

Cậu bé không nói gì, cầm bô cúi đầu bước nhanh vào nhà trước.

Tần A Nam nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là lấy mầm củ cải làm thức ăn!” (có nghĩa coi thường người khác)

Tần Ngưng kéo tay áo bà, thấp giọng nhắc nhở: “Mẹ, đừng nói nữa, thím Quế Anh kìa!”

Hina

Ai ngờ Tần A Nam thấp giọng đáp: “Mẹ nhìn thấy cô ta mới nói mà, người ta đến nhà học nghề, lại sai sử người ta như người hầu, tạo nghiệp!”

Tần Ngưng không lên tiếng, cạn lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-55.html.]

Thời đại này, nếu muốn học nghề thì phải ở nhà thầy, không những phải làm việc không công ba năm mà gia đình còn phải chuẩn bị quà tặng phong phú gửi đến nhà thầy dịp lễ tết, nếu học không tốt, ba năm không xong sẽ phải làm tiếp, có người còn phải học năm năm, đây cũng là lý do đa số thợ may ngày xưa là đàn ông, vì con gái ở nhà người ta ba năm bất tiện.

Ở nhà một người thầy khoan hậu sẽ chỉ phải làm những việc liên quan đến học nghề, có làm việc nhà hay không tùy thuộc vào lương tâm của người học; ở nhà một người thầy hẹp hòi chỉ có chịu khổ, trên cơ bản là người hầu của nhà này, cái gì cũng phải làm, làm đến khi thầy và vợ thầy hài lòng, mới có thể được dạy một chút.

Người trong thôn cảm thấy tay nghề của thợ may Tăng Hoa không tệ, nhưng Cố Quế Hoa vợ Tăng Hoa nổi tiếng khó tính trong làng, người học nghề đến nhà ông ta, năm đầu tiên cơ bản chẳng dạy gì, chỉ làm việc nhà, thậm chí từ việc nhà nông trong đất riêng, sửa chữa nhà cửa, nhỏ như rửa bô giúp thầy, cầm ống nhổ, đều là việc của học trò.

Đến lượt Bảo Sinh này làm đồ đệ, đúng lúc Cố Quế Hoa sinh đứa con thứ ba nên coi Bảo Sinh như bảo mẫu.

Nghe nói ban đêm Bảo Sinh phải thay tã cho em bé, Bảo Sinh ngủ không ngon, ban ngày làm việc ngủ gà ngủ gật, bị thầy Tăng Hoa trực tiếp cầm kim đâm. Tội nghiệp Bảo Sinh chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, ngày nào cũng bị tra tấn như vậy, nên Tần A Nam mới nói là tạo nghiệp!

Tần Ngưng nhìn tấm lưng gầy gò hơi cong của Bảo Sinh, nghĩ: Đều tại nghèo đói và cách biệt văn hóa!

Không phải chỉ học may vá thôi sao? Đơn giản là luyện tập nhiều, tích lũy thêm kinh nghiệm là được.

Tần Ngưng có chút hứng thú với quần áo, biết sau này trên mạng có rất nhiều hướng dẫn may vá, trên thị trường cũng có rất nhiều dụng cụ thông minh, ngay cả những người không có kỹ năng xem mấy lần cũng biết, sao phải hành hạ con người như này!

Tần A Nam đi vào nhà thợ may Tăng Hoa, Tần Ngưng cũng nhanh chóng đi theo.

Phòng chính trong nhà là xưởng của bọn họ, bày một chiếc máy may kiểu cũ và một chiếc bàn làm việc dài hơn Bàn Bát Tiên, trên bàn làm việc chất không ít vải vóc.

Thợ may Tăng Hoa khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mắt nhỏ, tóc hơi ít, đang cầm một bình men uống trà ở cửa chính.

Bóng dáng Bảo Sinh bận rộn hiện lên trong bếp, khi thì ở trước bếp, khi thì ở sau bếp, chân không chạm đất.

Mà Cố Quế Anh vợ thầy lại đứng kiễng chân ở ngưỡng cửa bếp, một tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàn nhã nói chuyện với Tần A Nam: “A Nam, cô đến may quần áo à?”

Loading...