Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-02-01 15:25:14
Lượt xem: 24
Tần Ngưng nghe xong cười nói: “Mẹ, về sau mẹ cứ nói với con, con sẽ tin! Cái máy kia gọi là điện thoại, con cũng từng nghe nói đến loại đồng hồ có thể tự đổ chuông, có thật, trên sách ghi mà, sao mẹ lại biết?”
“Đúng không? Ông nội con nói đấy! Lúc còn trẻ, ông nội con cùng cụ nội con chạy chợ kiếm sống (thuật ngữ chung chỉ kinh doanh hoặc tìm việc) bằng nghề thủ công, có gì chưa từng thấy qua! Con xem cái đồng hồ bỏ túi này cũng là của ông ấy, nói là tốn mấy đồng đại dương mua, tiếc là bây giờ hỏng rồi.”
Tần A Nam lấy đồng hồ bỏ túi ra lắc lắc, Tần Ngưng cầm lên, thử rút lò xo ra điều chỉnh lại, không ngờ đồng hồ bỏ túi “tích tắc” chạy tiếp.
Hóa ra cái đồng hồ này không bị hỏng, chỉ bị kẹt mà thôi.
Tần A Nam kinh ngạc lên: “Ôi, con gái thông minh quá! Vậy mà sửa được rồi! Con cầm theo đi, nếu con đi học sẽ cần thiết!”
Tần Ngưng còn đang rất muốn có một cái đồng hồ đây, kiếp trước quen nhìn điện thoại, bây giờ phải nhìn mặt trời để xác định, khá là bất tiện.
Tần Ngưng nhận lấy, nói: “Được, nếu sau này kiếm được tiền, con sẽ mua cho mẹ một chiếc đồng hồ.”
Tần A Nam bật cười khúc khích, còn che miệng như một thiếu nữ: “Được thôi, vậy mẹ sẽ đợi, cho đám bà cô kia ngứa răng c.h.ế.t đi!”
Hina
Tần Ngưng biết, Tần A Nam nói như vậy thực ra là không tin, bà chỉ thích con gái dỗ mình như thế thôi, nhưng Tần Ngưng biết, những chuyện này sẽ trở thành sự thật chỉ trong vài năm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-51.html.]
Tần Ngưng cười cười theo bà, vui vẻ cùng bà.
Tần A Nam cười một hồi, giao chiếc hộp cho Tần Ngưng: “Gái à, từ nay mọi thứ này đều là của con, hôm nào chúng ta làm tiệc, con chọn mấy cái ra đeo, để ông nội và cha mẹ biết con là con cháu nhà mình.”
Tần Ngưng vội khoát tay: “Không không! Mẹ, không nên lấy ra, cuộc sống của hai mẹ con chúng ta không tốt thì người ta không để ý, tốt thì sẽ có nhiều người ghen tị, nhất định không được để lộ những thứ này.”
“Haiz! Mẹ biết điều này, nhưng mẹ vui như vậy, ông nội cụ nội con biết cũng sẽ vui lắm, chuyện vui như vậy, lại không thể… Ôi, hay là đeo nhẫn bạc? Một cái nhẫn bạc cũng không bắt mắt đâu?”
“Thôi mẹ, không nói người khác, lỡ hai vợ chồng ông bà phía sau (vợ chồng Tần Thổ Thụ) nhìn thấy, không biết lại nói xấu cái gì nữa.”
Thấy Tần Ngưng nói như vậy, gương mặt Tần A Nam giật giật, vừa vui vừa buồn nói: “Nói đến đây, mẹ nghĩ bọn họ sẽ không đến, con không biết đâu, trưa nay mẹ đi ra sau nói với bọn họ hôm nào đến nhà mình ăn bữa cơm, mẹ nhận con gái về, hai vợ chồng còn không thèm ra gặp mẹ nữa!
Là Tần Liên đi ra, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, đáp một tiếng. Mẹ biết, bọn họ mời thầy lang đến mấy lần rồi vẫn chưa khỏi! Nhưng, gái à, con thấy, chúng ta có… quá đáng không?”
Tần Ngưng nhìn dáng vẻ nửa thoải mái nửa khó chịu của bà, sờ mũi một cái: “Mẹ, vậy mẹ nói, bọn họ bắt nạt mẹ mấy chục năm, có quá đáng không?”
Đầu Tần A Nam xoay vòng vòng: “Ôi! Đúng thế! Nghĩ đến bọn họ luôn lấy đồ của mẹ là mẹ lại tức giận, khi còn nhỏ, mùa hè ăn dưa hấu, bọn họ cũng lừa mẹ vỏ dưa hấu ăn ngon, cướp mất dưa hấu, để vỏ cho mẹ, tưởng mẹ ngốc thật sao? Nghĩ như vậy, chúng ta mới chỉ doạ bọn họ một lần… Thôi, quên đi, bọn họ không đến thì thôi!”
Tần Ngưng cười nói: “Bọn họ không đến là tốt nhất. Nhưng hai bà cô kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, lâu ngày gặp lại con, không biết sẽ nói con thế nào, tóm lại chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút, mẹ, mẹ cất đồ đi đi.”