Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-01 15:15:38
Lượt xem: 48
Cô không khỏi lấy chiếc vòng ra thẩm định. Người thẩm định không dám tin kêu lên đây là ngọc phỉ thúy pha lê lục bảo, đưa ra ước tính: Giá thị trường ít nhất là năm mươi triệu!
Tần Ngưng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nếu cô tùy tiện lấy ra đồ quý hiếm như thế, chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý của người khác mà gặp rắc rối sao? Chẳng trách bà ngoại dặn cô không được tiết lộ tiền tài, cuối cùng cô cũng hiểu. Kể từ đó, cô hết sức thận trọng khi ra ngoài, sau khi lên kế hoạch sắp xếp hợp lý cho vận may do tò mò mang lại, cô nảy ra ý định chuyển nhà.
Ai ngờ cô còn chưa kịp làm gì đã có người ngấp nghé tìm đến cửa, chính là bố ruột cô —— Tần Vệ Cương.
Cũng không biết sao Tần Vệ Cương lại biết tình hình tài chính của Tần Ngưng. Vừa bước vào cửa đã cầu xin Tần Ninh, nói đứa con mình tái hôn sinh ra bị bệnh cấp tính, cần ghép tạng mới cứu được, bây giờ đã có người hiến tặng, nhưng số tiền thuốc men mấy trăm ngàn tệ kia rất khó kiếm, bây giờ cuộc sống của Tần Ngưng lại rất tốt, ông ta muốn nhờ cô giúp đỡ một chút.
Lúc đầu Tần Ngưng hoàn toàn từ chối, người bố này chỉ có quan hệ trước khi cô sáu tuổi, sau khi cô sáu tuổi đã quên cô rồi, bây giờ mới nhảy ra cầu cứu cô, đúng là vô lý.
Nhưng cô lại không chịu nổi Tần Vệ Cương quấy rầy làm phiền!
Người đàn ông năm mươi tuổi này ngày nào cũng đến tìm Tần Ngưng, nước mắt ngắn nước mắt dài, nói đi nói lại lúc cô còn nhỏ.
Hina
Dù sao cũng là bố ruột, Tần Ngưng cũng không phải người nhẫn tâm, bây giờ bà nội và mẹ đã qua đời, nỗi cô đơn mà cô trải qua quá sâu sắc, nhìn bố nói thê thảm như vậy, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt mình, cuối cùng cô cũng không thể giả vờ thờ ơ được nữa.
Cô đưa thẳng cho Tần Vệ Cương một trăm nghìn tệ, còn cẩn thận nói đây là tiền bà ngoại để lại cho mình.
Nhưng kể từ đó, Tần Ngưng tốt bụng đã rơi vào một vũng lầy không thể thoát ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-2.html.]
Một thời gian sau Tần Vệ Cương lại đến đòi tiền, lúc thì nói tạng không phù hợp, cần chi phí ghép lại lần nữa, lúc thì nói đứa bé cần chi phí dinh dưỡng gì đó… Tóm lại là bám lấy Tần Ngưng, còn thẳng thừng mở miệng bảo Tần Ngưng bán nhà đưa tiền cho bọn họ.
Tần Ngưng quyết định không thèm để ý đến loại hành vi vô lý này nữa, cô bắt đầu bán chiếc vòng tay pha lê kia, chờ sau khi bán xong cô sẽ hoàn toàn rời khỏi đây, từ nay về sau sẽ sống cẩn thận hơn.
Nhưng một đêm nọ, Tần Vệ Cương lại đến, liên tục gõ cửa ngoài nhà.
Đêm hôm khuya khoắt, cãi nhau trước cửa cũng không tốt, nghĩ đến dù sao Tần Vệ Cương cũng là bố mình, Tần Ngưng đành phải để ông ta vào nhà, chuẩn bị trốn tránh rồi đuổi ông ta đi giống những lần trước.
Nào ngờ, sau khi nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ, Tần Vệ Cương thấy Tần Ngưng vẫn không chịu đi lấy tiền thì xông thẳng vào phòng ngủ của cô lục tiền và đồ đạc. Bởi vì trước khi mở cửa, Tần Ngưng đang chụp ảnh chiếc vòng pha lê làm kỉ niệm nên đặt chiếc vòng trên bàn, cứ như vậy bị Tần Vệ Cương nhìn thấy.
Trông thấy chiếc vòng phỉ thúy ngọc lục bảo và giấy chứng nhận thẩm định vòng tay, ánh mắt ông ta hoàn toàn thay đổi, lập tức vồ lấy nói muốn mang đi, thậm chí còn mắng Tần Ngưng vô lương tâm, có thứ giá trị như vậy mà không chịu bán đi cứu em trai, nói Tần Ngưng đáng chết, tại sao cô lại không phải là người bị bệnh?
Vốn dĩ nếu Tần Vệ Cương có thể biết ơn, xét về huyết thống, sau khi bán chiếc vòng Tần Ngưng vẫn sẽ cho ông ta tiền, nhưng cô không ngờ Tần Vệ Cương lại nói ra những lời này, Tần Ngưng thật sự rất tức giận.
Hơn nữa, Tần Ngưng đã thỏa thuận với phòng đấu giá chiếc vòng tay này rồi, cô còn trả mấy trăm nghìn đồng phí đấu giá trước, sao có thể để cho Tần Vệ Cương lấy đi được?
Tần Ngưng hét to: “Trả lại cho tôi! Đây là đồ bà ngoại để lại cho tôi!”
Tần Ngưng không ngờ bố ruột lại nhẫn tâm như vậy, thấy Tần Ngưng nhào tới, sợ cô với lấy chiếc vòng pha lê trong tay, ông ta không chút do dự dùng tay còn lại đập đầu cô vào tường, chắc định đánh cô bất tỉnh rồi lấy đi.