Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:35:27
Lượt xem: 32

"Ai da, cháu lợi hại quá. Vậy cháu chờ chút, để chú cân nhắc đã."

Triệu Tiến Minh quay lưng lại với Tần Ngưng, sau khi tự suy xét một lúc lâu, ông ấy mới quay lại rồi nói: "Được, được, chú đồng ý với cháu sẽ mua với giá sáu xu một cân, đồng thời giúp cháu tìm phiếu. Nhưng cháu không cần chú đến tận nhà chở hàng, thì cháu định giao hàng cho chú bằng cách nào?"

Ánh mắt Tần Ngưng khẽ liếc chiếc xe đạp của ông ấy, vờ thản nhiên nói: "Mỗi ngày khi đến trường cháu sẽ mang theo một ít."

"Như thế sao được? Cháu gái à, cháu có thể mang theo bao nhiêu, ba mươi cân hay năm mươi cân? Mỗi lần chuyển có tí xíu thì phải mất bao lâu mới chuyển được ba nghìn cân? Cơ hội tốt sẽ bị người khác giành mất đấy."

Tần Ngưng chỉ vào xe đạp của ông ấy: "Vậy chú cho cháu mượn xe đạp đi, trong vòng năm, sáu ngày, cháu sẽ giao đủ hàng cho chú. Hoặc chú thuê một kho hàng, cháu vất vả một chút, một ngày chuyển nhiều thêm mấy chuyến, trong vòng hai, ba ngày sẽ chuyển đủ cho chú."

Nhìn chiếc xe đạp bóng loáng của mình, Triệu Tiến Minh vò đầu do dự, mãi một lát sau mới nói: "Thế này nhé, cháu đứng đây chờ chú, chú đi hỏi thăm xem có thể thuê một gian nhà trống không."

Tần Ngưng chỉ ước ông ấy nói vậy. Ba nghìn cân khoai lang, dù có vờ vịt đạp xe qua lại thì cũng rất phiền phức. Nếu có nhà kho, cô có thể chuyển thẳng khoai lang trong không gian ra ngoài, thoải mái biết bao.

Tần Ngưng đứng chờ tại chỗ. Cô không chờ được Triệu Tiến Minh quay về, lại chờ được Viên Chí Trung rời khỏi trường học. Thấy Tần Ngưng đứng cách đó không xa, đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, cậu ta do dự một lát, cuối cùng không rẽ trái đi về phía đại đội, mà đi thẳng về phía Tần Ngưng.

"Này, em vẫn chưa về nhà à?"

Tần Ngưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt hơi ửng hồng và đôi má lúm đồng tiền hãm sâu của Viên Chí Trung. Cậu ta đang nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, khiến trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói gì cho phải.

"Xong rồi, xong rồi, nhìn dáng vẻ của tên nhóc này là đang định trêu chọc mình rồi! Không phải mình chỉ cho anh ta mỗi một chiếc bánh bao thịt thôi ư? Không đến mức đó chứ!"

Trong lòng Tần Ngưng thầm than thở, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "A, đàn anh, em có chút chuyện, đang phải đợi người. Tạm biệt anh nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-103.html.]

Thế nhưng Viên Chí Trung lại vờ như không nghe thấy câu tạm biệt kia. Dường như ánh mắt cậu ta càng sáng hơn, hai má lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng rõ ràng: "Ừm... em, em đợi người xong có định về luôn không, chúng ta cùng về nhé?"

"Không, không, em còn chút việc, không thể về cùng nhau rồi. Tạm biệt nhé!" Tần Ngưng vội vàng từ chối, còn cố ý nhìn trái ngó phải, ra dáng đang đợi người.

Viên Chí Trung đứng một lát, thấy dáng vẻ bận rộn nhiều việc của Tần Ngưng, cậu ta chỉ đành xoa trán rồi nói: "Ồ, vậy được rồi, anh đi trước nhé... Đúng rồi, chị dâu anh vừa sinh con vào nửa đêm hôm qua."

"Hả? Anh đang nói cô Hồ á? Không phải ngày dự sinh là một tháng sau ư, sao sinh sớm thế?"

"Đúng vậy, anh nghe mẹ nói chị ấy sinh được một bé gái."

"À, à, hôm khác em sẽ đến thăm cô ấy. Tạm biệt nhé, tạm biệt!"

Thấy Triệu Tiến Minh quay lại, Tần Ngưng vội vàng cất lời tạm biệt.

Viên Chí Trung thấy Tần Ngưng chẳng thèm liếc mình thêm một cái thì khẽ mím môi, nhỏ giọng thốt lên câu "tạm biệt", rồi chậm rãi xoay người về nhà.

Hina

Bên kia, Triệu Tiến Minh đã khẩn cấp gọi Tần Ngưng: “Này, cô bé, nói xong rồi, chúng ta đi thôi!”

Tần Ngưng một bên ý bảo Triệu Tiến Minh đừng nói chuyện, một bên lớn tiếng nói: “À, được, chú chúng ta đi.”

Nói xong cô cúi đầu rời đi với Triệu Tiến Minh.

Viên Chí Trung nhìn bóng lưng Tần Ngưng, nhìn rất lâu rồi mới ỉu xìu về nhà.

Loading...