Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vãn Thu nhắm mắt . Sao lúc đó thể nghĩ là đang mơ nhỉ? Rõ ràng cảm giác chân thật như mà!
Nếu thời gian thể ...
Thế nhưng, đợi Tống Vãn Thu nghĩ "thời gian sẽ thế nào", cửa phòng "két" một tiếng đẩy .
Tống Vãn Thu bất giác đầu , một bóng cao lớn ngược sáng bước .
Khi đối phương đến gần, cô mới rõ dáng vẻ của đàn ông, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mày nhíu chặt tạo cho một cảm giác áp bức.
Tống Vãn Thu gì, im lặng Từ Tùy Chu đặt t.h.u.ố.c lên chiếc bàn cạnh đầu giường, ánh mắt hai chạm .
"Em thấy thế nào ?" Giọng Từ Tùy Chu phá vỡ sự im lặng.
Tống Vãn Thu xưa nay là chịu thiệt: "Chẳng thế nào cả, đói bụng, sức, đều đau."
Chỉ là khác với giọng sang sảng mạnh mẽ mà cô tưởng tượng, giọng phát yếu ớt và khàn đặc, cho cảm giác mong manh như sắp vỡ tan.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Tống Vãn Thu: ...
Đôi mày nhíu chặt của Từ Tùy Chu càng nhíu sâu hơn, với vẻ chê bai: "Người em yếu quá đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-benh-my-nhan-yeu-duoi/chuong-2.html.]
Ánh mắt rơi khuôn mặt trắng bệch của Tống Vãn Thu, trong lòng bắt đầu tính toán để bồi bổ cho cô. Đêm đó dùng sức mấy , mà cô ngất .
Nếu cứ như thì chứ?
Tống Vãn Thu đối phương đang tính toán gì, , cô nhịn mà đảo mắt một cái, nhưng cũng thể phản bác.
Chính cô cũng chán ghét cơ thể hiện tại của .
Từ Tùy Chu bưng đến một bát cháo trứng gà. Thấy Tống Vãn Thu chỉ mới dậy từ giường mà sắc mặt trắng bệch mấy phần, đôi môi vốn sắc hồng giờ gần như trong suốt.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của sâu thêm như thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, với giọng thô lỗ cho phép từ chối: "Ăn xong đưa em đến trạm y tế một chuyến."
Tống Vãn Thu thở hổn hển, mệt đến nỗi mắt cũng buồn nhấc lên, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng coi như đồng ý.
Cô cũng lo lắng cho tình trạng cơ thể hiện tại của , chừng ngày nào đó chú ý là toi đời, khám cũng .
Thời gian trôi qua một lúc, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng động.
Tống Vãn Thu cảm thấy cuối cùng cũng chút sức lực, cô nhấc mắt về phía tiếng động.