Thập Niên 70: Bệnh Mỹ Nhân Yếu Đuối - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-10-11 05:05:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Vãn Thu cạn lời, cảm xúc dâng trào khiến cô ngứa cổ họng, kìm che miệng ho vài tiếng.

Cô lườm một cái, giọng điệu chút mỉa mai: "Vậy ý của là, vì thể chất của em, nên em khúm núm cúi đầu, đối xử với tất cả như đầy tớ thời xưa đối với địa chủ ?"

Từ Tùy Chu nghẹn họng, như quả bóng xì đột ngột, sờ sờ mũi : "Anh ý đó."

Chuyện ngã xuống nước tạm thời lời giải, hai quyết định vài ngày nữa về nhà họ Tống hỏi cha Tống, thế là chuyện tạm thời gác .

hai cũng nhắc chuyện bản vẽ nữa.

Ăn cơm xong, Từ Tùy Chu dặn dò Tống Vãn Thu uống thuốc, đó vội vàng ngoài, cứ như chỉ về để mang cơm thôi.

Tống Vãn Thu hỏi lý do ngoài, chỉ thầm đoán trong lòng, chắc là liên quan đến bản vẽ.

Buổi chiều.

Tống Vãn Thu ngoài.

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Cô định chợ về tự nấu một bữa, đồ ăn trưa Từ Tùy Chu mang về thật sự quá khó nuốt. Vốn dĩ khẩu vị , nếu vì chẳng lựa chọn nào khác, lẽ cô chẳng động đến một miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-benh-my-nhan-yeu-duoi/chuong-17.html.]

Tống Vãn Thu vẫn nhớ vị trí của hợp tác xã, nhưng vì muộn nên sạp thịt chỉ còn mấy miếng thịt vụn khác lựa thừa lấy.

Cô nhíu mày lựa tới lựa lui, mặt mày nhăn nhó đầy xót xa. Tem phiếu thịt dùng hết là hết, nếu dùng để mua mấy miếng thịt vụn thì cô nỡ cho ?

Tống Vãn Thu nghĩ ngợi một lát bán hàng với ánh mắt đầy mong đợi: "Đồng chí, mấy khúc xương thịt, cần phiếu ?"

Anh bán hàng thì ngẩn , đây là đầu tiên thế. Khi định thần , vội vàng lắc đầu: "Không phiếu là ."

"Vậy ạ."

Giọng đầy tiếc nuối và luyến tiếc, ngay đó là một tràng ho khe khẽ vang lên.

Ánh mắt bán hàng bất giác dừng gương mặt của nữ đồng chí mặt, đột nhiên giật . Anh ngờ cô gái gầy yếu đến thế.

Ngũ quan diễm lệ nhưng sắc mặt trắng bệch, vệt hồng nhàn nhạt nơi khóe mày do ho mà lan càng thêm rõ rệt, đôi mắt trong veo như nước ánh lên nỗi thất vọng thể che giấu.

Anh bán hàng thấy lòng thắt , buột miệng : "Hai hào một cân, cần phiếu cũng ."

Thế nhưng xong hối hận, đang định đổi ý thì thấy mắt Tống Vãn Thu sáng rực lên, như đóa pháo hoa rực rỡ bất chợt bừng sáng giữa trời đêm. Những lời định bỗng nghẹn nơi cổ họng.

 

 

Loading...