Thập Niên 70: Bệnh Mỹ Nhân Yếu Đuối - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-10-11 05:25:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đồng chí Tống Vãn Thu, phục vụ em lâu như , em nên trả chút thù lao ."

Tống Vãn Thu , nhắm mắt, giọng mang theo vẻ buồn ngủ, rõ ràng: "Ngày mai đồ ăn ngon."

Đây là đang dỗ như dỗ Bình An.

Từ Tùy Chu nhếch môi nhẹ, con ngươi càng lúc càng sâu: "Không , bây giờ."

Không từ lúc nào tay đặt lên vai cô, Tống Vãn Thu cảm nhận lực kìm kẹp, cuối cùng cũng nhận điều .

Trong lòng cô lập tức vang lên tiếng chuông báo động, đột nhiên mở mắt.

Vừa đối diện với gương mặt tuấn tú phóng đại của đàn ông, thở nóng rực phả má cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa khiến cả cô run lên.

Tống Vãn Thu mở to mắt, khẽ hé môi, đang định gì đó thì đúng ý của Từ Tùy Chu.

Giây tiếp theo, những lời Tống Vãn Thu định buộc nuốt ngược trong, theo thở nóng bỏng ẩm ướt của đàn ông xâm nhập, cô chỉ thể bật vài tiếng nức nở.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, bàn tay càng lúc càng nóng bỏng cũng dần men xuống .

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Trăng sáng thưa, vạn vật tĩnh lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-benh-my-nhan-yeu-duoi/chuong-146.html.]

Bên ngoài sân nhà họ Từ chỉ thấy tiếng gió đêm rền rĩ và tiếng ch.ó sủa đứt quãng.

Gió đêm lùa qua cây hòe ngoài sân, mang theo âm thanh xào xạc trong sân nhỏ.

Rồi như một đứa trẻ tinh nghịch, nó lặng lẽ luồn qua khe cửa, lén lút mang những âm thanh vụn vặt, đứt quãng trong phòng ngoài.

Mặt Tống Vãn Thu đỏ bừng như say rượu, trán đẫm mồ hôi, mu bàn tay trắng nõn đặt lên môi c.ắ.n nhẹ, đuôi mày nhuốm vẻ xuân tình, khóe mắt ngừng rỉ nước.

mơ một giấc mơ.

Trong mơ vẫn là con báo đó, nó lôi về hang ổ.

còn kinh khủng hơn , cảm giác chân thực cũng mạnh hơn, tựa như thủy triều dời non lấp biển ập đến, chân cô mềm nhũn chỉ thể bò rạp mặt đất.

Cô cầu xin tha thứ hết đến khác, cố gắng bò ngoài.

Mỗi một chút, cô tóm một cách t.h.ả.m thương, đón nhận sự trả thù càng mãnh liệt hơn của con báo.

Đến cuối cùng, chỉ đôi chân mà cả cô đều mất hết sức lực, khuỷu tay mấy cũng chống dậy nổi, chỉ thể nức nở mặc cho con báo mặc sức giày vò.

Tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ló dạng.

 

 

Loading...