Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 34: Quân phục xanh và bốn túi áo
Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:23:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8Ci093BO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nguyện căn nhà của nở rộ khắp non sông gấm vóc.”
Ấp ủ ảo mộng tươi , Nguyễn Hiện Hiện lúc nào , đến khi mở mắt thì trời xế chiều.
Cô đơn giản vệ sinh cá nhân đến quán ăn quốc doanh gọi một suất thịt kho tàu, một suất thịt lợn tẩm bột chiên, một bát canh gà nấm hương cùng hai lạng cơm.
Tiêu tốn hết bốn lạng phiếu thịt, hai lạng phiếu lương thực, tổng cộng 1 tệ 6 hào!
Quán ăn quốc doanh ở đây sạch sẽ, thoáng đãng, sáng sủa, đúng giờ cơm tối nên chỗ chật kín. Cô bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn.
“Đồng chí! Không còn chỗ trống nào , chúng ghép ?” Một giọng nam ấm áp vang lên phía .
Ngước , một mặc quân phục xanh và một mặc âu phục bốn túi áo đang cạnh bàn.
Người lịch sự hỏi chính là gã đàn ông mặc áo bốn túi, đeo kính gọng, n.g.ự.c áo cài một chiếc bút hùng.
Khi ánh mắt Nguyễn Hiện Hiện đảo qua khuôn mặt lính, bát canh gà nấm hương trong tay cô suýt nữa đổ thẳng lên đầu .
Cô lộ vẻ khác thường, bình thản : “Hai đồng chí tự nhiên.”
Rồi xuống cố gắng ăn cơm thật nhanh.
“Đại Bạch.” Người đàn ông văn vẻ : “Chuyện nhờ điều tra rõ , bà lão đó vì quan hệ với hải ngoại nên điều cải tạo ở một nông trường gần đây,
Người đó trong danh sách hồi hương đợt đầu, rõ vì mục đích gì mà kẻ c.h.ế.t vẫn công bố danh sách ,
Nguyên nhân cái c.h.ế.t liên quan mấy đến bà lão đó,
Giữa hai bên mâu thuẫn rõ ràng.
Nơi ở của kẻ c.h.ế.t cho đến giám sát, từ chiều nay, ba nhóm chuyển đồ,
À ! Bà lão đó một cháu gái đang tri thức thanh niên tại đội sản xuất mà đang đóng quân.”
Bụp —!
Hai đang đến bà nội cô chăng? Nghe quá chăm chú, Nguyễn Hiện Hiện hạt cơm mắc nghẹn ở cổ, một trận ho sặc sụa.
Phong Bạch thản nhiên gật đầu “Ừ”, liếc mắt hiệu “im miệng” cho bạn . Người , đưa cho cô một chiếc khăn tay ca rô.
Giọng điệu chế nhạo: “Nữ đồng chí ăn từ từ thôi, chúng tranh phần của đồng chí .”
Nguyễn Hiện Hiện mặc kệ, bưng bát canh gà nấm hương lên uống ừng ực một ngụm, ngẩng đầu lên tươi đáp: “Không cần ! Cảm ơn!”
Người đàn ông sững sờ, thu khăn tay, quầy gọi tám cái bánh bao và một đĩa dưa muối.
Món ăn lên bàn, hai họ im lặng, cầm bánh bao lên ăn, tướng ăn tuyệt văn nhã nhưng tốc độ cực nhanh. Khi Nguyễn Hiện Hiện nuốt xong một miếng thịt kho tàu, thì đối phương ăn gần hết một cái bánh bao.
Cô mâm cơm thịt cá đầy ắp của , đĩa bánh bao dưa muối đạm bạc đối diện, biểu cảm khó tả.
Trong suốt thời gian đó, luôn một ánh mắt thoáng qua như đang quan sát cô một cách kín đáo, khiến trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch, bực bội đến mức cô ăn nữa, cho hết đồ ăn hộp cơm mang về.
Tề Quốc Phú cô gái vẻ vui, bạn thi thoảng liếc cô , biểu cảm trở nên vi diệu. Trước khi Nguyễn Hiện Hiện rời , hỏi:
“Nữ đồng chí xưng hô thế nào? Đừng hiểu lầm, chúng .”
“Đừng mơ nữa! Đồ ăn sẽ mang về nhà ăn dần.”
Cô cũng chẳng quan tâm đang gì, xong liền xách túi lưới bước , sợ rằng họ thấy giọng khác lạ mà tra hộ khẩu. Hai đàn ông sững gió.
“Đại Bạch! gì nhỉ?” Tề Quốc Phú tỏ tự tin.
Phong Bạch gật đầu “Ừ”, “ là gì thật.” Rồi chuyển giọng: “ đối phương rõ ràng cảm thấy xúc phạm.”
Tề Quốc Phú oan ức c.h.ế.t : “Chẳng là cứ chằm chằm mặt cô gái ngừng đó ? gì chứ?”
Phong Bạch uống một ngụm nước: “Sáng nay cô xuất hiện ở bãi sông, chui từ lều của .”
Tề Quốc Phú: ???
Nguyễn Hiện Hiện về đến nhà, nhanh chóng quên béng chuyện gặp hai , lấy đủ loại phiếu chuẩn sáng mai chợ đen thử sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-34-quan-phuc-xanh-va-bon-tui-ao.html.]
Kết quả… Sáng hôm thức dậy, cô lén theo dõi ba bà lão, hai ông lão, thấy họ lầm bầm c.h.ử.i rủa rằng chợ đen chẳng mở cửa.
Cô đoán là liên quan đến lũ lụt, quân đội huyện, tay buôn chợ đen nào sợ c.h.ế.t dám hoạt động lúc ?
Không tìm thấy chợ đen, cô cũng sốt ruột. Nguyễn Hiện Hiện xách hai hộp Mai Nhũ Tinh, mấy hộp thủy tinh đựng đồ hộp, mấy cân đường đỏ, mang theo làn tre, đến Bệnh viện Nhân dân huyện.
Cô cần rao hàng, chỉ cần vén một góc vải che làn vòng quanh những chỗ đông , chẳng mấy chốc các bà nhanh mắt để ý.
“Xấu Nhi, Xấu Nhi! Sao còn nữa? Không nhận bà ngoại ?” Một bà lớn tuổi quàng khăn xanh đầu nhanh chóng túm lấy cô.
Xấu Nhi, là cô ư?
Nguyễn Hiện Hiện ngơ ngác một lúc, nhanh chóng nắm chặt lấy tay bà : “Bà ngoại Hổ, bà ở đây , cháu loanh quanh mấy vòng tìm bà .”
Hai , lộ cùng một ánh mắt chán ghét.
Bà lão cảm thấy cô quá!
Vân Vũ
Cô cảm thấy bà lão chuyện độc quá!
Hai khoác tay đến một gốc cây đa gần đấy, bà lão buông tay, liếc mắt hỏi: “Có gì? Có sữa bột ?”
Nguyễn Hiện Hiện thể , nhưng nhớ cả cửa hàng cung tiêu huyện cũng sữa bột, thành thật đáp: “Không! Chỉ Mai Nhũ Tinh, đồ hộp, phiếu lương thực, phiếu thịt các loại thôi.”
Mai Nhũ Tinh và đồ hộp đều là thứ , nhưng cô khuyên một câu: “Bà bầu nên ăn đồ hộp, lạnh bụng lắm.”
“Gì cơ?” Bà lão mặt mày ngơ ngác, cuối cùng hiểu , sữa bột đồ hộp là thứ bà mua cho chính : “Nghe con dâu , già uống nhiều sữa cho xương,
Lưng dạo cứ đau, nên kiếm ít sữa bột uống.”
Hóa là một sự hiểu lầm. Cuối cùng, bà lão mua hết bộ đồ trong làn của cô. Không mang đủ tiền, bà viện vay mượn khắp nơi.
Sau khi gom đủ tiền, bà hỏi cô: “Đồ hộp còn ? Mua nhiều rẻ ?”
Nguyễn Hiện Hiện , bà lão đầu nậu. Cô bảo bà đợi, đến nhà sách Tân Hoa xem sách nửa tiếng, đưa cho bà một làn đầy đồ hộp hoa quả.
Trong lúc giá thịt lợn chỉ hơn 5 hào một cân, đồ hộp hoa quả ở cửa hàng cung tiêu bán 7-8 hào, loại cần phiếu đương nhiên đắt hơn. Cô giá 1 tệ 5, bà lão phì phèo và mặc cả xuống 1 tệ 1.
1 hào thừa là do cô dọa bán nữa mới giành giật .
Trước khi chia tay, bà lão liếc mắt hỏi: “Xấu Nhi, ngày mai còn đến ? Bà đợi cháu đấy!”
Nguyễn Hiện Hiện mệt mỏi vẫy tay: “Không đến nữa ! Vĩnh viễn đến nữa!”
Chỉ cô ngốc mới bán đồ hộp kiếm lời ba năm hào.
Rời bệnh viện, cô đến nhà máy thép. giờ tan ca, cổng nhà máy thép nhộn nhịp qua . Cô len lỏi trong đám đông, thấy phụ nữ nào cũng hỏi:
“Có cần phiếu vải ?”
Mười thì chín hỏi giá, tám sẽ mua.
Gia đình hiện nay, nhà nào là thiếu phiếu vải. Thịt thể nhịn ăn một miếng đến mức thèm c.h.ế.t,
quần áo chồng vá chồng vá, mặc đến cơ quan đối với các cô gái trẻ mới , da mặt còn mỏng, thực sự sẽ hổ. Vì , đường tiêu thụ đặc biệt , nửa tiếng đồng hồ cô bán 70 tệ.
Cộng với Mai Nhũ Tinh, đồ hộp, v.v., hôm nay thử sức nhỏ kiếm 103 tệ.
Nếu ngày nào cũng lên thành phố con buôn, xuống đồng thì mấy, nhưng nghĩ cũng là thể.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hiện Hiện cà rà trong chăn đến tận trưa mới dậy, vệ sinh sạch sẽ, đến quán ăn quốc doanh ăn no nê trở về làng.
Cô là ngày thứ ba sẽ về, nhưng giờ nào về. Chỉ cần quá 12 giờ đêm, thì vẫn tính là ngày thứ ba.
Thời điểm khớp, xe làng, đội sản xuất thổi kèn hiệu tan . Cô vui vẻ rẽ về điểm tri thức thanh niên…
Trời ạ! Đội trưởng đội sản xuất mặt đen như cột nhà cháy, ngậm điếu t.h.u.ố.c lào, đang chống cằm ngưỡng cửa điểm tri thức thanh niên: “Ồ! Đồng chí Nguyễn viếng ông nội xong về ?”
Nguyễn Hiện Hiện dừng xe bước xuống, đối diện với thái độ châm chọc của đội trưởng, cô thở dài: “Ông nội mỗi tháng ít nhất cũng c.h.ế.t vài , cụ nên học cách quen ạ.”