Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 28: Ngủ cái đếch gì, dậy quẩy đi!

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:22:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/50RcuCxmIl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi các tri thức thanh niên cũ giới thiệu xong, đến lượt các tri thức thanh niên mới tự giới thiệu bản . Sau khi hai bên trao đổi qua những thông tin cơ bản, bữa tiệc chào mừng chính thức bắt đầu.

Nửa con gà chặt thành từng miếng nhỏ, mỗi gắp một miếng là hết sạch. Mọi chuyển sang tấn công thịt xông khói, đến khi bàn còn một chút thịt nào, tốc độ động tác mới chậm đôi chút.

Vừa ăn bánh ngô thô ráp cứng đến nghẹn cổ, Nguyễn Hiện Hiện cảm thấy khá quen thuộc. Loại lương thực thô dĩ nhiên là ngon bằng loại qua tinh chế kỹ càng ở kiếp , nhưng còn nóng hổi thì cũng đến mức nuốt nổi.

Sau bữa ăn, các tri thức thanh niên cũ mặc định việc dọn dẹp bàn ăn bát đĩa sẽ do các tri thức thanh niên mới đảm nhiệm.

Nhóm tri thức thanh niên mới và cũ âm thầm chia thành hai phe. Rửa bát thì đời nào, Nguyễn Hiện Hiện bộ mặt vô tội: " mà chạm nước lạnh là dễ lên cơn bệnh lắm. Đồng chí Ôn thể giúp một tay ?"

Ôn Nhu liếc Chử Lê đang chờ Nguyễn Hiện Hiện ở một bên, trông như chuyện , giọng cố lách từ kẽ răng: "Được... thôi!"

"Ái chà! Vậy cảm ơn nhé! Cậu đúng là một , ắt sẽ bình an."

Nói xong, cô kéo Mộ Hạ, Tôn Chiêu Đệ phóng khoáng bước ngoài, Chử Lê lập tức theo .

Ngô Học Lương & Diệp Căn: ???

Ta là ai? Ta đang ở ?

Ra khỏi cổng viện, Mộ Hạ khéo léo kéo Tôn Chiêu Đệ tách xa. Chử Lê lập tức hỏi cô chuyện gì xảy ở nhà, về nông thôn?

Nguyễn Hiện Hiện kể đầu đuôi câu chuyện, hề giữ chút thể diện nào cho nhà họ Nguyễn.

Chử Lê nhíu mày, một lúc mới : "Đi về nông thôn cũng . Ở trong thành phố, đỡ để lừa bán một cách ngốc nghếch mà !"

Nguyễn Hiện Hiện câm nín.

Đối phương bỏ , khi còn để một câu đầy ẩn ý: "Cách xưng hô 'chú' khá , về trong thôn cứ gọi như ."

"Thích đấy hả?" Nhìn thấy cô chằm chằm theo bóng lưng khác, Mộ Hạ tò mò tiến gần. Trần Chiêu Đệ cũng , nhưng ngại, chỉ dám âm thầm vểnh một bên tai lên.

"Đừng bậy! Làm gì chuyện đó." Có thích thì kiếp thích , dù giả vờ giỏi đến , bản chất Chử Lê vẫn là cái tên đại vương núi rừng đó.

Cô và loại đại vương núi rừng bề ngoài thư sinh mà bên trong già đời đó hợp , luôn cảm giác mới định chuyện , còn kịp tay đối phương thấu.

Hai kiếp áp chế đủ , kiếp Nguyễn Hiện Hiện - con khỉ quái náo loạn - tiếp tục sống năm ngón tay của Như Lai nữa.

Ba cô gái tận hưởng làn gió đêm, vầng trăng tròn như chiếc đĩa và bầu trời lấp lánh muôn vì , bắt đầu trò chuyện về những kỳ vọng đối với nửa của .

Nguyễn Hiện Hiện: "Có quyền, tiền, trai, và... thông minh."

Mộ Hạ: "Hợp quan điểm, ngang tài ngang sức."

Trần Chiêu Đệ: "Người... thực lòng yêu thích ."

Hai cùng lúc về phía cô, Trần Chiêu Đệ run rẩy: "Gì, gì thế?"

Nguyễn Hiện Hiện bĩu môi, lườm một cái, bỏ !

Khi trở về ký túc xá, Liễu Hạ Thiên đang giận dữ ném đồ đạc ầm ầm, việc trải một cái chiếu đất mà cô tạo khí như đang phá nhà.

Mẹ Liễu Hạ Thiên giường phản thở dài than thở. Đột nhiên, bà giật , đồng t.ử co , linh hoạt di chuyển, xoay 180 độ, chống tay xuống giường cúi , đầu quát:

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt! Mày cái gì thế?"

Nguyễn Hiện Hiện đang ôm một bó dây thừng, đá đôi giày , chân đặt ngay xuống chỗ Liễu Hạ Thiên , rằng, hát nghêu ngao treo dây thừng lên xà nhà.

Mọi đều chứng kiến cảnh cô treo dây thừng lên, đó tự treo chính lên theo, lên luôn, luôn...

Nguyễn Hiện Hiện thử trong cái võng, cảm thấy góc độ liền nhảy xuống điều chỉnh .

Căn phòng về thông , phía giường phản một cây xà dọc. Theo phong thủy thì như , nhưng hiện tại ai đến phong thủy.

Ôn Nhu cuối cùng chịu nổi nữa, giọng chút chói tai: "Nguyễn Hiện Hiện! Cô đang cái trò gì ?"

"Trải giường ngủ chứ ! Chuyện rõ rành rành như thế mà cũng ?"

Ôn Nhu hít một thật sâu, " , ý là tại giường ngủ, ngủ... ... xà nhà?"

"À, cô hỏi cái !" Góc độ điều chỉnh vặn, Nguyễn Hiện Hiện trèo xuống lấy chăn, giải thích: " ở nhà quen ngủ giường tầng . Đổi môi trường là lạ giường, mà một khi lạ giường là thích hát hò.

Để phiền , nên tự bện một cái võng ngủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-28-ngu-cai-dech-gi-day-quay-di.html.]

Ôn Nhu gì hơn. Thử hỏi xem, ai mà đầu một đang ngủ, nửa đêm tóc dài thòng xuống thì đáng sợ ? Cứ hỏi cô đáng sợ ?

còn gì đó, nhưng Vương Mỹ Lệ và Thái Thục Phân từ hai bên giữ chặt tay, lắc đầu hiệu, cả hai mỉm thiện với Nguyễn Hiện Hiện.

Nếu thiết với cô nàng , sẽ cơ hội gần Chử Lê hơn ?

Hiểu ý của hai , trong lòng Ôn Nhu cảm thấy ấm ức, rõ ràng nên như mà? Sao chuyện trở nên thế ?

Liễu Hạ Thiên và vui vẻ khi thấy Ôn Nhu chịu thiệt, một bên xem kịch gì.

Nguyễn Hiện Hiện trải xong giường thì lên, lật qua lật , quả thật, chút thoải mái thế ?

Cô chống một tay lên, nghiêng nửa mặt với Mộ Hạ đang đất: "Cậu xem ?"

Mộ Hạ cảm thấy khó , khỏi nhớ đến nhân vật nào đó thích ngủ một sợi dây, nhịn nổi, bật .

Đây là bản Như Hoa* của Tiểu Long Nữ ?!

*[Chú thích của dịch giả: "Như Hoa" là một nhân vật hài kinh điển trong phim Châu Tinh Trì, thường do nam diễn viên đóng giả nữ, ngoại hình "đặc biệt".]

"Các đủ ? Bản ngủ cũng cho khác ngủ nữa ? Ngày mai bản công, khác cũng công nữa ?"

Vì Nguyễn Hiện Hiện nhường chỗ, Liễu Hạ Thiên coi như đương nhiên giường phản, tự ý thổi tắt đèn dầu, nhịn nổi mà mỉa:

"Có loại đàn bà nào mới dâm đãng nửa đêm ?"

Thấy ai phản ứng, cô càng càng hăng: "Là gái điếm đó! Có một đó, đúng là để c.h.ử.i mới chịu yên!"

Lâu lắm ai đáp lời, cô càng đắc ý, cảm thấy vô vị, nhắm mắt , cũng ngủ!

Ngủ bao lâu, trong mơ cô mơ thấy lạc đống phân, xung quanh là đủ loại phân , phân trâu, phân chó, chạy trốn nhưng thể nào thoát , cả đội sản xuất đều chìm trong đống phân.

Liễu Hạ Thiên ngạt thở thể thở , bức tỉnh, mở mắt thì thấy một bàn chân bốc mùi hôi đang lơ lửng ngay n.g.ự.c cô. Kinh sợ, hoảng hốt, thối...

Liễu Hạ Thiên hét lên một tiếng "Á!", đ.á.n.h thức tất cả trong phòng, tất cả đều mò mẫm trong bóng tối hỏi chuyện gì .

Mẹ Liễu Hạ Thiên mở mắt, thấy một mái tóc đen từ xà nhà buông xuống. Bà ngủ mơ màng đêm nay là đêm nào, đột nhiên, mái tóc đó động đậy, lộ một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch, xanh xao.

"Ma đó!" Mẹ Liễu Hạ Thiên hai tay vung vẩy điên cuồng.

Ký túc xá nam bên cạnh cũng đ.á.n.h thức, nam thanh niên ăn mặc chỉnh tề, cầm đèn dầu lếch thếch chạy ngoài liên tục hỏi chuyện gì.

Trong bóng tối, một hét thét, tất cả nhịn cũng hét theo. Mộ Hạ ngủ cạnh cửa sổ giật mở rèm cửa .

Khi ánh trăng dịu dàng tràn , cuối cùng cũng thấy rõ hai con đang ôm hét thét giường.

Phải rằng, lúc mặt trăng thực sự to tròn, chiếu trong phòng còn sáng hơn cả đèn dầu.

Vương Mỹ Lệ kiên nhẫn nắm lấy tóc: "Các cái gì ? Còn cho ngủ nữa ?"

Đợi cho hai định cảm xúc, mới rõ là họ Nguyễn Hiện Hiện xà nhà dọa sợ, ai nấy đều lên lời.

Thái Thục Phân gương mặt đầy phiền phức: "Họ Hạ , nhịn cô cả ngày , đừng giở trò nữa , ngủ ngon ?"

Gương mặt đen sầm, Ôn Nhu thở dài : "Cũng thể trách Hạ Thiên , ai mà đầu một đang ngủ, mở mắt sợ chứ.

, Hạ Thiên."

Mộ Hạ mất kiên nhẫn, cô tính cáu khi đ.á.n.h thức, ngoài báo một tiếng " chuyện gì" với ai đó đang hỏi, lập tức buông tấm mành cỏ xuống, căn phòng chìm bóng tối.

Sau trận chiến , đa còn buồn ngủ nữa, nhưng nghĩ đến sáng mai còn công, đành ép chìm giấc ngủ.

Không bao lâu , Ôn Nhu chỉ cảm thấy mới chợp mắt, đột nhiên thứ gì đó từ cao rơi xuống, c.h.ế.t tiệt đập trúng cô...

Rầm...!

Ôn Nhu cảm thấy đau đớn dữ dội, xương cốt như sắp gãy , hét thét nhưng đè đến mức thốt nên lời, mở miệng chỉ thốt :

Vân Vũ

"A! Ứ... Cứu... cứu mạng!"

 

Loading...