Thập Niên 70: Bắt Chị Xuống Nông Thôn? Chị Dỡ Cả Lò Nhà Cưng - Chương 21: Đến Tỉnh Hắc

Cập nhật lúc: 2025-12-01 03:22:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trọng Khải sửng sốt, khuyên nhủ t.ử tế: "Đồng chí Nguyễn! Lô khách ngoại quốc vai trò cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển kinh tế tương lai của tỉnh Hắc, cô năng lực thì nên gánh vác thêm một chút."

Thằng nhãi con ngốc nghếch nào đây? Quá ngây thơ, bắt nạt dễ khiến cảm thấy tội .

Nếu cô thêm vài nữa, thằng nhóc ngốc chắc mất việc mất!

Nắm vững nguyên tắc "bản ăn thịt thì cũng để khác uống canh, tranh giành miếng ăn dễ đ.á.n.h c.h.ế.t",

lời mời của Trọng Khải, bình phục và tràn đầy năng lượng hơn , Nguyễn Hiện Hiện từ chối tiếp tục tranh miếng cơm của .

Cô dựa bàn nhỏ cạnh giường , "Đừng quá nuông chiều bọn họ, nhớ lấy, những thương nhân nào miệng la làng bảo thì chứng tỏ họ .

Ai cũng là đầu , hãy tiếp xúc bình đẳng, lấy việc thuyết phục đối phương tiêu tiền, tiêu thật nhiều tiền mục tiêu một, đừng sợ ,

chỉ cần tiền kiếm , đừng là thái độ hung hăng ngạo mạn một chút, cho dù leo lên đầu họ mà ị, thương nhân cũng sẽ khen một tiếng thơm phức.

Nếu họ còn hỏi, cứ truyền đạt nguyên văn lời của , thu hoạch bất ngờ đó?"

Trọng Khải mà nửa tin nửa ngờ.

Nguyễn Hiện Hiện hiểu rõ, bây giờ ngốc, chỉ là quá lâu, thậm chí từng tiếp xúc với những thương nhân đích thực, nên còn lóng ngóng trong nghề.

"Cứ theo lời Tiểu Nguyễn ." Lão Phong vẫy tay, đêm qua đàm phán thành công một hợp đồng lớn với Ryan khiến ông vui vẻ, :

"Tiểu đồng chí! Cô đây là về nông thôn ở tỉnh Hắc ? Có hứng thú đến việc ở tỉnh ?"

Ông cảm thấy tiểu đồng chí tư duy nhanh nhạy năng khiếu ngôn ngữ, hôm qua ông suốt, những giận vì những việc cô tự ý trái mà trái còn khâm phục, cho rằng đây là một nhân tài thể đào tạo.

Tướng ngoài biên ải, mệnh lệnh vua thể tuân, tùy cơ ứng biến là yếu tố then chốt hàng đầu.

Người đàn ông ở buồng đối diện ghen tức đến mức gần hóa thành quả chanh , trong lòng ghen tị đến c.h.ế.t, tại con nhãi con tóc vàng mời lên tỉnh việc?

Chắc chắn là tối qua cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó, tán tỉnh khách ngoại quốc nên mới đuổi , đồ vô liêm sỉ, tiểu tiện nhân, đúng, nhất định là như .

Nào ngờ, còn điều khiến sụp đổ hơn nữa.

Nguyễn Hiện Hiện mời lên tỉnh việc, những cảm kích rối rít chấp nhận, mà còn vẫy tay lắc đầu như tránh tà.

"Không , !"

Đùa ! Cô tiền rảnh rỗi, chỉ nghĩ đến cái lạnh âm hai ba mươi độ, còn dậy sớm đội gió rét bão tuyết thấy nổ tung .

"Tại ?" Phong Quảng hiểu, đây là chuyện thanh niên tranh chui đầu , tại từ chối dứt khoát như ? Chẳng lẽ suy nghĩ gì ?

Nguyễn Hiện Hiện cũng khá thẳng thắn: "Cám dỗ quá lớn! sợ tay đưa dài quá sẽ chặt mất đầu, về nông thôn mấy, sức thì sức, sức thì kiếm điểm nhân khẩu."

Những lời lẽ 'tỉnh táo, lý trí buông xuôi' như thế, Phong Quảng đầu, ông phản ứng một lúc, tức đến mức phì :

"Suy nghĩ tích cực, sợ gọi bắt cô cải tạo tư tưởng ?"

Vân Vũ

Nguyễn Hiện Hiện bật giường, ngoáy ngoáy ngón tay: "Ông cứ thả ngựa tới !"

Khiến ông lão tức giận vặn mặt bỏ , bước chân như xuyên thủng toa tàu, hừ lạnh một tiếng: "Không thể nào lý giải !"

Hai ngày tiếp theo, Tiểu Cô nãi nãi ăn no ngủ, ngủ dậy lấy ít đồ bán một lượt trong toa, thỉnh thoảng việc Trọng Khải giải quyết , cô cũng lặng lẽ chỉ dẫn lưng.

Trong chớp mắt, tỉnh Hắc đến, lão Phong mặt khó đăm đăm ném cho Nguyễn Hiện Hiện một phong bì, "Biên ngoại phiên dịch mỗi ngày 10 tệ, tính cho cô một ngày công."

Ông nhấn mạnh bốn chữ "biên ngoại phiên dịch", mục đích là gì, cần cũng rõ, thấy cô nhóc tiếp chiêu, tự tức!

Tên còn chẳng chút tự nào, xoa xoa tay: "Ngoài tiền lương , thể cho thêm một bức thư khen ngợi ?

Chính là loại, ghi giấy tỉ mỉ khi phiên dịch giỏi giang như thế nào, xuất sắc ."

" thấy cô giống như một bức thư khen ." Lão Phong nhiều từ chối, lạnh một tiếng, ngoảnh mặt bỏ .

Đối với những già như ông, cống hiến cả đời cho đất nước, khó chịu nhất là loại hưởng lạc chủ nghĩa như Nguyễn Hiện Hiện, "đặt hưởng thụ cá nhân lên việc quốc gia đại sự".

Mới đầy năm phút, Trọng Khải với khuôn mặt ngượng ngùng bước cửa, "À cái , cho địa chỉ nhé, thư cho tiện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bat-chi-xuong-nong-thon-chi-do-ca-lo-nha-cung/chuong-21-den-tinh-hac.html.]

Nguyễn Hiện Hiện , đúng là một ông lão ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng mềm, tính khí .

Đoàn khách ngoại quốc xuống tàu ở trạm đầu tiên dành cho tri thức thanh niên, Nguyễn Hiện Hiện tiễn cửa, túm lấy vạt áo ông lão.

"Làm gì?" Đối phương vui ngoảnh .

"Viết thư cho cháu nhé! Ông ~ Phong!" Tiếng "Ông Phong" khiến Phong Quảng suýt té, nổi hết da gà, chân suýt nữa thì vấp ngã.

Miệng lẩm bẩm, "Ai rảnh mà thư cho cái nhãi con tóc vàng như mày" , ông sờ mạnh cái đầu nhỏ ló của con ngỗng đen trong túi chéo của cô,

xách chiếc vali da rách nhiều chỗ, ngoảnh bước xuống tàu.

Lilya đang vươn vai duỗi cẳng sân ga thấy Nguyễn Hiện Hiện qua cửa sổ, vui vẻ vẫy tay, "Nghé , Nghé ! Hội chợ Quảng Châu năm nay, cô nhất định đến đấy nhé!"

Nguyễn · Wo Nèn Diệ · Hiện Hiện, vẫy tay, sẽ , cũng nhất định !

Khi tàu hỏy lạch cạch nữa ga, cũng đến lúc Nguyễn Hiện Hiện xuống tàu, cô bé ở buồng đối diện lén nhét cho cô một mảnh giấy, đó địa chỉ trường học của cô bé.

Bố thích chị Nguyễn, nhưng em thật sự thích chị, hy vọng thể nhận thư chị .

Nguyễn Hiện Hiện cất kỹ mảnh giấy, xách hai túi hành lý to tướng của bước xuống tàu.

Tháng tư ở tỉnh Hắc lạnh hơn kinh thành một chút, bên ngoài nhân viên văn phòng tri thức thanh niên chờ sẵn ở đó.

"Công xã Đinh T.ử Khố, tập hợp bên ."

"Công xã Bình An..."

"Công xã Hướng Dương..."

Nguyễn Hiện Hiện nhấc nhẹ hành lý, theo một nhóm thanh niên về phía nhân viên công xã Đinh T.ử Khố, khóe môi cô nở nụ , bước chân thong thả.

Hai kiếp , cô trở về nơi .

Mỗi tên công xã vẫn ...

Sự dồi dào sinh lực của cô tương phản rõ rệt với các tri thức thanh niên xung quanh đều đang kiệt sức, khiến phụ trách chú ý ngay từ cái đầu tiên.

Ánh mắt hai chạm thoáng qua, đối phương rời mắt .

Họ chỉ đạo đến bến xe mua vé xe, lên xe, Nguyễn Hiện Hiện thấy một ngoài dự đoán, Mộ Hạ —!

Sao cô ở đây?

Kiếp rõ ràng nhân vật , ừm, ngoại hình đối phương quá nổi bật như , nếu gặp thể chút ấn tượng nào.

Không khí xe lắm, ánh mắt Mộ Hạ vô cùng tinh , đột nhiên đầu và ánh mắt của Nguyễn Hiện Hiện ở ghế chạm thẳng .

Ánh mắt đối phương quá phức tạp, Nguyễn Hiện Hiện hiểu lắm, chỉ là ngậm một múi quýt chân lưỡi để đỡ buồn nôn, bóp mảnh vỏ quýt bóc đưa cho đối phương, hỏi:

"Có ?"

Mộ Hạ: ???

Cô thật là hào phóng!

"Cảm ơn! Không cần !"

Xe khởi hành, tháng tư là mùa khó xử, mở cửa sổ thì lạnh, đóng cửa sổ thì thối.

Từ góc của Nguyễn Hiện Hiện, thấy Mộ Hạ đầy hai phút chịu nổi, nhanh tay bóc một viên kẹo sữa hình thỏ bỏ miệng.

Cô nhắc nhở: "Lúc buồn nôn mà ăn đồ ngọt, dễ càng ăn càng thấy ngán."

Mộ Hạ: Người phụ nữ cứ lảm nhảm mãi, phiền!

Nguyễn Hiện Hiện: Người phụ nữ tiếp lời, nên thăm dò nữa ?

 

Loading...