Sao Tưởng Kiến Quân thể để cô ở bệnh viện , nắm chặt cổ tay cô, kéo cô dậy khỏi giường bệnh, đeo giày cho cô.
Trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng cảm thấy nặng nề, thích thấy ánh mắt của cô, bi thương mang vẻ giải thoát, cặp mắt long lanh chứa đầy ý , vô cùng châm chọc, còn chút ngọt ngào nóng bỏng nào của ngày xưa nữa .
Tưởng Kiến Quân cảm thấy dường như sắp mất thứ gì đó, nhưng né tránh ánh mắt cô, nghĩ sâu hơn.
Tưởng Kiến Quân nhẹ nhàng : “Em đừng cáu kỉnh nữa...”
Khi Hạ Tùng Bách mang theo bữa sáng nóng hổi bệnh viện, thì trông thấy cảnh tượng .
Cô gái với khuôn mặt bệnh, mệt mỏi nhắm mắt , nước mắt mặt dường như vẫn khô, còn đàn ông đang mạnh mẽ kéo cô xuống giường, cô tình nguyện, cực lực tránh né.
Lửa giận trong lòng Hạ Tùng Bách lập tức dâng lên, từ đến nay bao giờ thấy dáng vẻ đáng thương như cô, cô kiên cường, cho dù cũng kiêu ngạo đến mức khiến lóa mắt.
Cô bây giờ, gầy yếu đến mức khiến đau lòng.
Anh cố nén lửa giận, tay móc chiếc khẩu trang trong ngực, nhanh chóng đeo . Sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y xông đến, nện một quả thẳng mặt Tưởng Kiến Quân.
Lúc tay Tưởng Kiến Quân đang đặt eo Triệu Lan Hương, chuẩn cõng cô lên lưng, Hạ Tùng Bách xông đến, một quyền khiến sững sờ.
“Buông cô .” Người đàn ông đột nhiên xuất hiện tức giận .
Tuy rằng Tưởng Kiến Quân tránh cú đ.ấ.m , nhưng trong lúc lôi kéo, vết thương bụng nghiêm trọng hơn.
Anh cau mày, khuôn mặt đen như đáy nồi: “Đồng chí , định gì hả?”
Người đàn ông đeo khẩu trang, dùng giọng nghiêm túc : “Nữ đồng chí ngất ở ven đường, là đưa cô tới bệnh viện.”
Lửa giận mặt Tưởng Kiến Quân, những lời xua tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-325-phien-ngoai-kiep-truoc-5.html.]
“Bác sĩ sức khỏe của cô yếu, chịu nổi cảm xúc d.a.o động, đang gì hả? Không thấy cô ? Đừng với là chồng cô đấy nhé...”
Dừng một chút, trào phúng: “Anh tại sáng hôm nay cô ngất giữa đường ? Nếu lái xe kịp thời đánh lái, khả năng tới bệnh viện nhặt xác cho cô .”
“Bây giờ định động tay động chân với cô gái đang ốm yếu ?”
Hạ Tùng Bách tranh chấp ầm ĩ với Tưởng Kiến Quân trong phòng, lôi kéo bác sĩ và y tá tới.
Bác sĩ dùng giọng khiêm khắc phê bình Tưởng Kiến Quân: “Nữ đồng chí sức khỏe lắm, cần yên lặng tĩnh dưỡng, hai thời gian khắc khẩu, bằng về nhà mang cho cô mấy bộ quần áo mặc nhà đến đây. Hơn nữa, tiền thuốc men của cô đều do qua đường nhiệt tình ứng .”
“Anh đến , thì thuận tiện trả tiền cho .”
Nghe thấy thế, Tưởng Kiến Quân móc ví , đếm đủ tiền thuốc men trả cho đàn ông đeo khẩu trang mặt.
Hạ Tùng Bách hề nhận tiền , trong lòng nhịn ghen ghét tuôn trào, cho dù đàn ông thế nào, bây giờ vẫn là chồng danh nghĩa của cô, còn , lập trường để cho cô một chút việc.
Vân Chi
Dưới ánh mắt của , thản nhiên nhận lấy tiện, một tay khác đặt đưa bánh bao hấp nóng hổi tới mặt Triệu Lan Hương.
“Cẩn thận tĩnh dưỡng... Tạm biệt.”
Anh ngắn gọn, lưu loát, buông đồ xuống lập tức rời khỏi phòng.
Ngay cả đầu cô nhiều thêm một cái cũng , giống như sợ thêm một cái, sẽ đành lòng rời .
Triệu Lan Hương nhận lấy bánh bao nóng hổi, tuy rằng trong lòng đau thương rỉ máu, nhưng vẫn ấm lòng vì phần tình cảm của xa lạ bèo nước gặp .
Cô cắn một miếng bánh bao, nước thịt trộn hành nóng bỏng thơm hương chảy trong miệng, ăn ngon giống hệt như bánh bao cha cô từng khi còn nhỏ, cô ăn đau lòng nước mắt tuôn rơi.
……
Đêm đó Hạ Tùng Bách tới nhà họ Cố đúng giờ hẹn, ăn một bữa cơm ở nhà họ Cố, tuy rằng đây là đầu chạm mặt Cố Thạc Minh, nhưng trắng đêm đàm luận với trong phòng việc.