----
Hai em Chu Đại Hổ cũng khẩn trương chằm chằm bác sĩ.
"Cũng may, cứu ." Bác sĩ đầu đầy mồ hôi, nhớ cảnh tượng lúc đó, lẩm bẩm một câu: "Đánh cũng quá tàn nhẫn , đến trễ một chút nữa thì e là cứu ."
Bác sĩ xong thì vội vàng rời .
Hốc mắt Chu đỏ lên: "Còn đàn bà c.h.ế.t tiệt!"
Sắc mặt hai em Chu Đại Hổ cũng .
…
Khi Tạ Duyên Chiêu trở về, Nguyễn Minh Phù ngủ một giấc.
Anh , đúng lúc cô cũng mở mắt .
Trong con ngươi Nguyễn Minh Phù chứa đựng sự mơ hồ, thấy tới cô mới sững sờ một câu: "Trở về ?"
Tự nhiên như vợ hỏi chồng khi về muộn.
Tạ Duyên Chiêu dịu dàng : "Làm ồn đến em ?"
"Không ." Nguyễn Minh Phù lắc đầu.
Đột nhiên để cô ở bệnh viện, thật sự chút nhàm chán, cô bắt đầu hoài niệm về những ngày lúc .
Nguyễn Minh Phù thẳng , đôi mắt to tròn đen nhánh chằm chằm Tạ Duyên Chiêu.
"Hôm nay ?"
Tạ Duyên Chiêu rót một ly nước ấm, đặt bên tay Nguyễn Minh Phù, đó xuống bên giường, bình tĩnh cô: "Anh thúc giục báo cáo kết hôn."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Da mặt dày như cho cô cũng chút chống đỡ nổi.
Cô cúi đầu, im lặng uống nước.
Tạ Duyên Chiêu nhếch môi khẽ một tiếng.
Lúc theo đuổi hùng hổ ư? Sao bây giờ trở thành rùa đen rụt đầu ?
Anh dậy, hình cao lớn dường như lấp đầy cả phòng bệnh, khiến Nguyễn Minh Phù khó thở.
" , khi , ba đồng chí công an tới..."
Nguyễn Minh Phù kể bộ chuyện lúc đó, cuối cùng còn bình luận một câu: "Bọn họ chắc chắn là của Chu Đại Hổ."
"Không..." Tạ Duyên Chiêu đang gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hai đầu , thấy một bác gái đang ở cửa, trong tay còn xách đồ, hiếu kỳ bọn họ.
Nguyễn Minh Phù nhận đó.
Cô ngọt ngào, hai mắt sáng lấp lánh: "Bác gái , bác tới ... Mau, mau ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-88.html.]
Bác gái bước .
Bà thích những giống như Nguyễn Minh Phù, dáng dấp , còn cởi mở.
"Con gái, đây là sữa lúa mạch của con trai bác tặng cho bác." Bác gái thiết giống như một nhà, xuống : " bác cũng uống hết nhiều như nên đem tới cho con."
Nguyễn Minh Phù : "Bác , bác thật , ai con gái của bác chắc chắn sẽ hạnh phúc."
Bác gái tươi rói.
"Vậy con cũng khách sáo nữa."
"Đây chính là đối tượng của con , dáng dấp ."
Bác gái đánh giá Tạ Duyên Chiêu từ xuống , càng tươi hơn: "Ha ha, khách sáo cái gì, chờ con khỏe , nhớ đến nhà bác khách, đến lúc đó bác sẽ hầm chân giò cho con ăn!"
Vẻ mặt Nguyễn Minh Phù đầy mong đợi: "Bác thật ."
"Có gì ." Bác gái đau lòng cô, "Hay là về con cứ gọi bác là dì cho thiết."
Bác gái con gái, Nguyễn Minh Phù xinh dẻo miệng như .
Có cơ hội nắm chắc!
Bác gái là một thuộc phái hành động, trực tiếp quyết định luôn.
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cô còn gì mà!
"Chuyện cứ quyết định như ." Bác gái Nguyễn Minh Phù, càng càng thích: "Con chờ đó, dì chuẩn quà gặp mặt cho con!"
Nói xong, lập tức hùng hùng hổ hổ rời .
Nguyễn Minh Phù theo bóng lưng bà , lời kẹt trong cổ họng.
Tạ Duyên Chiêu: "..."
Anh còn kịp gì thì một bác gái khác ...
Cứ như , Tạ Duyên Chiêu chứng kiến sự đời của dì cả Nguyễn Minh Phù, dì hai, dì ba, dì tư.
Tạ Duyên Chiêu: "..."
Chuyện gì xảy trong thời gian ngoài?
Có thể ở phòng bệnh đơn, những cũng đơn giản.
Tạ Duyên Chiêu qua Nguyễn Minh Phù, chỉ thấy ánh mắt vô tội của cô.
…
Tạ Duyên Chiêu chằm chằm Nguyễn Minh Phù, cho cô chút chột , ngay khi cô sắp nhịn nổi mà khai thật thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nguyễn Minh Phù: "..."
Đừng là tới tìm cô nhé?
Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù với ánh mắt sâu xa, lúc mới mở cửa.