----
Mặt của cô còn lớn bằng tay !
Tạ Duyên Chiêu lúc mới phát hiện, Nguyễn Minh Phù tươi đường hoàng khi nhắm mắt , thậm chí vài phần cảm giác thanh dật xuất trần.
Ánh mắt khỏi chạm môi Nguyễn Minh Phù.
Môi , màu môi cũng .
Tạ Duyên Chiêu nhớ lúc nhiệm vụ, gặp loài hoa dại nổi tiếng. Trông như loài cỏ dại, hoa nở cũng . Hình dạng giống như bươm bướm bay, màu sắc hoa diễm lệ.
Loại hoa một đặc điểm, đó là thể ăn.
Hãy ngắt nó , lấy đài hoa , và chỉ cần hít một , bạn sẽ nếm thứ ngọt ngào nhất thế gian .
Nghĩ đến đây, yết hầu của Tạ Duyên Chiêu khỏi động đậy. Anh vội vàng đầu , dám giường nữa.
Tạ Duyên Chiêu chút chật vật, loại hưng phấn kỳ lạ cùng đến. Anh Nguyễn Minh Phù nữa, nhưng đối diện với đôi mắt to đen nhánh xinh .
Tạ Duyên Chiêu: "......”
"Không ngủ ~"
Giọng Nguyễn Minh Phù khàn khàn, trong trẻo mềm mại chút nào, nhưng Tạ Duyên Chiêu cảm thấy vài phần ỷ .
“...... Mau ngủ .”
“Đêm khuya, ngủ thì gì.”
Nguyễn Minh Phù đầu, mím môi : "Vậy thể ? Nếu , thì càng ngủ .”
Cổ họng Tạ Duyên Chiêu lăn lên xuống lợi hại hơn.
Anh chật vật dời mắt: "...... em, mau ngủ .”
Nguyễn Minh Phù đáp một tiếng, một nữa nhắm mắt .
Tạ Duyên Chiêu thấy cô như , cũng khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc quan sát Nguyễn Minh Phù nữa, mà ngoài cửa sổ.
Qua hồi lâu, lâu đến khi ánh trăng ngoài cửa sổ đều dời vị trí.
Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù vẻ mặt an tường giường, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Anh giật giật tay chân cứng ngắc của , lúc mới một nữa trở giường của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-78.html.]
Thế nhưng, cũng lâu lắm.
“Tạ Duyên Chiêu, uống nước......”
"Tạ Duyên Chiêu, vệ sinh..."
“Tạ Duyên Chiêu......”
Bên tai Nguyễn Minh Phù truyền đến tiếng vật nặng kéo, ngay đó, cả cô một bàn tay lớn áp chế.
Thì Tạ Duyên Chiêu trực tiếp kéo giường sát giường cô. Hai cứ như từ đối diện, đến tổ hợp thành một cái giường đôi. Chân Tạ Duyên Chiêu còn đè , nhốt cả cô trong chăn thể nhúc nhích.
"Không, em !"
Nguyễn Minh Phù thậm chí còn ý vị nghiến răng nghiến lợi trong bốn chữ .
Cô rụt cổ , lúc mới thành thật nhắm mắt nữa.
Nhắc tới cũng lạ, cô trực tiếp ngủ , một giấc mộng cũng , trực tiếp ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Khi tỉnh dậy, căn phòng dọn dẹp từ lâu. Giường Tạ Duyên Chiêu ngủ đêm qua sớm dọn dẹp chỉnh tề, giường một nếp nhăn. Nếu nhớ chuyện xảy tối qua, Nguyễn Minh Phù thật sự cho rằng từng ngủ giường.
Tạ Duyên Chiêu cầm hộp giữ nhiệt đẩy cửa , đối diện với đôi mắt tỉnh táo của Nguyễn Minh Phù.
“Đi rửa mặt , mang cháo cho em.”
Nguyễn Minh Phù thương ở cổ, bác sĩ dặn dò nhiều điều cấm kỵ. Vì lý do an , thời gian cô vẫn nên ăn cháo .
Nghỉ ngơi một đêm, cổ họng tuy rằng thoải mái hơn chút, nhưng dấu vết phía càng thêm dữ tợn.
Đặc biệt là làn da của Nguyễn Minh Phù còn trắng, trông càng đáng sợ hơn.
Đợi cô ăn cháo xong, Tạ Duyên Chiêu lấy một ống thuốc mỡ, trực tiếp bôi giúp cô.
Thuốc bôi lên vết thương, mát mát lành lạnh thoải mái.
Nguyễn Minh Phù nheo mắt, giống như một con mèo lười biếng. Cô tò mò thuốc trong tay Tạ Duyên Chiêu, "Đây cũng là bác sĩ kê cho ?”
Thuốc bác sĩ kê hôm qua cô cũng bôi , mùi nặng còn giống mỡ heo, bôi lên cổ thoải mái chút nào.
Nguyễn Minh Phù bôi lên cả đêm khó chịu chết.
Thuốc hơn.
Giống như thạch hoa quả, còn mùi thơm dễ chịu.