----
Người thể chịu đựng tính của Cố Ý Lâm mà bạn với cô sẽ là do lợi dụng cô chứ?
“Cô xinh , cô nhất định sẽ thích.”
Hai mắt Cố Ý Lâm sáng lấp lánh.
Nữ bác sĩ nhíu mày, cũng lời nào. Cố Ý Lâm đơn thuần dễ lừa, nhưng bà dễ lừa như .
“Hôm nào cháu dẫn bạn con tới đây cho cô gặp nhé.”
Nghĩ đến đây, nữ bác sĩ về Nguyễn Minh Phù.
"Cô mới thấy một cô gái xinh ."
Nữ bác sĩ uống một ngụm nước : "Chỉ là , chọn một đàn ông vũ phu. Cô đánh đau như thế mà vẫn gả cho ."
Nữ bác sĩ đến đây, tiếc nuối lắc đầu.
"Còn lấy mà dám động thủ đánh ?" Cố Ý Lâm chịu nổi loại : "Cái ngu ngốc thể xinh đến , bạn cháu mới là cô gái nhất."
Nghĩ đến khuôn mặt mềm mại của Nguyễn Minh Phù như quả trứng lột vỏ, Cố Ý Lâm liền ghen tị.
Mỗi ngày cô đều dùng kem hoa tuyết bôi lên mặt, còn trơn bóng như Nguyễn Minh Phù ngày nào cũng phơi nắng.
tiếc !
Đến khi cô kéo Nguyễn Minh Phù về gần , cô nhất định tra bí quyết dưỡng da của Nguyễn Minh Phù.
……
Nguyễn Minh Phù ở lưng nhắc đến cô, lúc cô ở trong phòng bệnh. Tạ Duyên Chiêu sắp xếp cho cô phòng đơn, ồn ào lắm.
Cô thật sự yêu đàn ông đến chết.
Hứa Chư: Rõ ràng là ông đây an bài.
Tạ Duyên Chiêu mở thuốc do nữ bác sĩ kê.
Một phần để uống, một phần để bôi. Anh đưa thuốc cho cô, còn chuẩn nước ấm để uống.
Có thể Nguyễn Minh Phù Tạ Duyên Chiêu chăm sóc .
Nữ quản gia kiếp của cô cũng cẩn thận như .
Thuốc thời là viên nang, cũng lớp đường bọc bên ngoài. Nguyễn Minh Phù cầm viên thuốc, còn đến gần ngửi thấy mùi đắng chát tỏa từ nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-74.html.]
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Nguyễn Minh Phù nhăn thành một cục, trông vô cùng đau khổ.
"Em sợ uống thuốc ?" Tạ Duyên Chiêu cô cầm thuốc mãi nhúc nhích, cảm thấy vô cùng buồn .
Đôi môi đỏ mọng của cô ngập ngừng một lúc lâu, vẫn dũng khí uống thuốc.
“...... uống ?”
Dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Minh Phù cũng đả động lòng sắt đá của Tạ Duyên Chiêu:
“Em cổ hết đau ?”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Rất , thuyết phục cô.
Ban đầu giọng cô trong trẻo dễ giờ còn, đó là giọng khàn khàn, cũng liều chịu đau cổ họng.
Càng tức tên khốn Chu Bằng hơn.
Mang theo nỗi hận, Nguyễn Minh Phù vội vàng bỏ thuốc miệng, đó uống mạnh một hụm nước. Tuy rằng vị đắng tan nhiều nhưng cô vẫn đắng đến mức nhăn nhúm mặt mày.
Oẹ!
Tạ Duyên Chiêu vắt chéo chân ghế Nguyễn Minh Phù rời mắt như chiếm hữu cô.
Nguyễn Minh Phù thẳng : "Anh như gì?”
Anh gì.
Đến tận lúc Tạ Duyên Chiêu gì, mở miệng : "Trong thời gian em ở trong bệnh viện, cần quan tâm bất cứ chuyện gì. Tất cả cứ để xử lý là ."
Dù cũng thể về ký túc xá .
Chu Bằng đánh bầm dập, Chu gia chắc chắn sẽ bỏ qua. Mặc dù ký túc xá thanh niên tri thức nhiều , nhưng vẫn là địa bàn của Chu gia. Mà những thôn dân cũng thể hiện rõ ràng: nếu Chu gia thật sự chuyện gì, bọn họ sẽ giúp Nguyễn Minh Phù.
Tạ Duyên Chiêu tính toán .
Cho dù nữ bác sĩ cho Nguyễn Minh Phù nhập viện, Tạ Duyên Chiêu cũng xin cho cô.
Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu.
Đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh Tạ Duyên Chiêu, cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Hôm nay thật sự cảm ơn !” Nguyễn Minh Phù là một điều: "Nếu thì..."
Nếu Tạ Duyên Chiêu tới kịp thì cô c.h.ế.t .