Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:34:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Tạ Duyên Chiêu và Hứa Chư đành ngoài.

Sau khi đóng cửa , sắc mặt nữ bác sĩ dịu nhiều, đối với Nguyễn Minh Phù càng dịu dàng hơn.

“Cô quan hệ gì với bọn họ?”

Bây giờ khám bệnh còn hỏi những thứ ?

Nguyễn Minh Phù chút nghi ngờ :

"Một ... là vị hôn phu của ." Lần đầu tiên Nguyễn Minh Phù về mối quan hệ của họ mặt một xa lạ, hai má ửng đỏ: "Người là đồng đội của ."

"Cái cao khỏe á?", Nữ bác sĩ hỏi: "Anh là quân nhân ?"

Nguyễn Minh Phù gật đầu.

Ánh mắt nữ bác sĩ cũng đổi: "Có đánh khác ?"

Nguyễn Minh Phù kinh ngạc trợn tròn mắt nữ bác sĩ. Sau đó mới nghĩ , đây là bệnh viện duy nhất trong Huyền Thành, nhất định Chu đưa Chu Bằng tới. Chắc chắn nữ bác sĩ , cảm thấy Tạ Duyên Chiêu hạ thủ quá nặng. Nghĩ đến đây, Nguyễn Minh Phù khỏi cãi một câu.

"Đó là bởi vì xứng đáng đánh, vị hôn thê của là một ."

Cả toát lên khí thế của một tên ác bá cũng thể gọi là ?

Nữ bác sĩ vẫn cảnh cáo một câu, "Làm phụ nữ thể quá mềm yếu, nếu đàn ông đúng cũng thể nuông chiều. Chúng tự bảo vệ mới thể chuyện khác."

Mặc dù bác sĩ gì, nhưng cũng lý.

Nguyễn Minh Phù ngoan ngoãn gật đầu.

Thật là một cô bé xinh đơn thuần, tên ác ôn nhẫn tâm đánh cô chứ?

Nữ bác sĩ giúp cô, liền : "Cổ là chỗ yếu nhất của chúng , còn tổn thương đến xương , đơn cho cô lên tầng hai chụp chiếu ."

"Để bảo đảm thì nhất là ở bệnh viện một đêm. Ăn uống thanh đạm, nhất là ăn thức ăn dạng lỏng..."

Nguyễn Minh Phù nhận đơn xong định lên, nữ bác sĩ vẫn nhịn : "Cô với ?"

Cô suy nghĩ một chút, khi kịp phản ứng: "... Cảm ơn bác sĩ.”

Nữ bác sĩ: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-73.html.]

  ……

Cố Ý Lâm xách đồ từ cửa lớn , vặn thấy bóng lưng hai Nguyễn Minh Phù và Tạ Duyên Chiêu biến mất ở hành lang. Cô nghiêng đầu, luôn cảm thấy chút quen thuộc.

nghĩ nhiều, đầu phòng việc của nữ bác sĩ.

“Cô ơi, con tới !”

Nữ bác sĩ thấy đến, trong mắt nghiêm túc cũng tràn đầy ý .

“Sao con tới đây? Đã mười bảy mười tám tuổi mà trông vẫn y như trẻ con.”

"Lớn lên gì chứ ạ!" Cố Ý Lâm kéo ghế : "Cô, bây giờ cô bận ?"

Nữ bác sĩ ngẩng đầu : "Thế nào, việc nhờ cô giúp ?"

"Vẫn là cô hiểu con!" Cố Ý Lâm lấy lòng nữ bác sĩ, đưa đồ mang đến lên: "Việc , chỉ cô mới thể giúp con."

Nữ bác sĩ đối với sự khéo léo nịnh nọt của cháu gái là hưởng thụ, nụ mặt cũng càng sâu.

“Cất !” Nữ bác sĩ vỗ cô một cái: "Đến đây gặp cô , chuyện gì cứ thẳng .”

Cố Ý Lâm haha: "Cô , con trong bệnh viện cần một nhân viên bán thuốc tạm thời ?"

"Con từ ?"

Nữ bác sĩ đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu .

"Thì... ngẫu nhiên ." Cố Ý Lâm nóng vội: "Cô , cô xem thiếu ạ?"

Nữ bác sĩ nghiêm túc cô: "Công việc của con là công việc chính thức, bệnh viện cần là nhân viên tạm thời."

Cố Ý Lâm thấy bác sĩ nữ hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Không con, là một bạn của con."

"Chính là... cô gái lớn lên cùng con, đó trong nhà xảy chuyện, nên về quê thanh niên tri thức." Cố Ý Lâm lắp bắp : "Lần con gặp cô ở đó, sống thê thảm."

Nghĩ đến dáng vẻ hai mắt ohats sáng khi thấy thịt của Nguyễn Minh Phù, Cố Ý Lâm cảm thấy chua xót.

Bạn nhất của cô trải qua cuộc sống khổ cực như thế nào chứ.

Nữ bác sĩ cau mày suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ là ai.

Cô cháu gái trai chị dâu nuông chiều đến hư, mắt cao hơn đỉnh đầu còn vô cùng tùy hứng. khi nịnh nọt thì ngọt ngào. Lúc tức giận thì vô cùng bùng nổ. Cũng bởi , từ nhỏ đến lớn đều bạn bè gì.

Loading...