Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:33:26
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Ba Trụ Tử nhanh chóng che miệng con trai, uy h.i.ế.p : "Thằng bé ngốc , về nhà ba sẽ đánh con đấy!”

Nguyễn Minh Phù vỗ vỗ đầu bé, : "Được, chị chờ em lớn.”

“Thật quá!”

Hai mắt Trụ Tử sáng ngời, nhảy cẫng lên.

“Thằng nhóc thối!”

Mẹ Trụ Tử lúc mới việc chính: " Đồng chí Nguyễn, ngày mai tới nhà ăn bữa cơm nhé.”

"Phong tục của thôn chúng là như thế!"

Dường như Nguyễn Minh Phù từ chối, cô vội vàng thêm: "Còn bà con giúp đỡ, để cho cùng cứu Trụ Tử nhà chúng như thế nào."

Nguyễn Minh Phù ngẫm nghĩ: "... Được, sẽ đến.”

Mẹ Trụ Tử càng tươi.

Bên , Lâm Ngọc Kiều xách hộp cơm đưa cơm.

cố ý mặc một trong những bộ váy nhất của . Làm tóc tỉ mỉ, còn mượn kem tuyết hoa đắt tiền của chị dâu bôi lên mặt. nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của chị dâu, Lâm Ngọc Kiều cảm thấy thoải mái.

Đến lúc cô gả đến Chu gia thì cho dù là đồ đắt thế nào cũng sẽ dùng thoải mái. Hơn nữa, hộp trai cô bỏ tiền mua.

là hẹp hòi, đầu tư, chẳng trách cả đời nghèo như !

Lâm Ngọc Kiều xách hộp cơm, tòa nhà rộng lớn sáng ngời mắt, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.

Chú của Chu Bằng là chủ nhiệm ủy G, tiền đồ của tất nhiên sẽ quá kém, tuổi còn trẻ cũng lên vị trí phó trưởng phòng.

Trước tầm mắt đánh giá của bảo vệ, Lâm Ngọc Kiều vẻ hổ cúi đầu.

Lúc Chu Bằng tới thấy cảnh .

“Sao em tới đây?”

“Bác gái bảo em tới.” Nói xong, Lâm Ngọc Kiều quơ quơ đồ trong tay.

Xác nhận là hộp cơm nhà dùng, sắc mặt Chu Bằng hòa hoãn trong nháy mắt, liếc bảo vệ đang hóng chuyện một cái sắc lẹm.

“Đi theo .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-51.html.]

Hai thì bảo vệ mới thở phài nhẹ nhõm, cũng còn hóng thêm chuyện gì nữa.

Chu Bằng dẫn Lâm Ngọc Kiều đến căn tin.

Bây giờ còn tới giờ cơm, căn tin vắng vẻ. Chu Bằng tìm một góc xuống, "Mẹ bảo em đến ?”

Lâm Ngọc Kiều lộ vẻ mặt vô hại.

“Anh Tiểu Bằng, rốt cuộc mâu thuẫn gì với bác gái?” Cô đặt hộp cơm lên bàn, mở tiếp:" Bác gái bệnh, đau nhức .”

Tay Chu Bằng dừng .

Rốt cuộc là ruột ở chung hơn hai mươi năm, Chu Bằng thể để ý sức khỏe của đối phương chứ.

“Sao thế? Em xem?”

Lâm Ngọc Kiều hai mắt lóe lên, đưa canh hộp cơm đến.

“Em thấy gần đây về nhà, mấy ngày nay bác gái cũng ở đây...... Anh Tiểu Bằng, nếu em đoán sai thì cũng đừng em nhé.”

“Gần đây quả thật chút mâu thuẫn với .”

Chu Bằng thông minh như thể thể thấu tâm can . Diễn trò mặt thật cẩn thận nếu sẽ thấu.

Lâm Ngọc Kiều mấp máy môi như thể nhiều điều nhưng nên thế nào.

Thật lâu , cô mới sắp xếp suy nghĩ.

“...... Anh Tiểu Bằng, và bác gái là con ruột, nào giận hờn nào lâu. Lâu về, bác gái cũng lo lắng. Bác gái em việc tới thị trấn, cố ý nấu canh nhờ em mang cho .”

Bàn tay của Chu Bằng dừng một chút.

“Mẹ thế nào ?”

Lâm Ngọc Kiều dường như thật sự đến khuyên hòa hảo với Chu, mặt lộ một nụ vui mừng.

“Bệnh của bác gái vẫn khỏi, cứ tái , trông tiều tụy nhiều...... Anh Tiểu Bằng, nếu như việc gì thì về thăm bác gái . Nếu bác thấy chắc chắn sẽ khỏe .”

Chu Bằng cúi đầu: "Nói .”

Hai mắt Lâm Ngọc Kiều lóe lên.

Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng.

“Chuyện và bác gái cãi , em cũng , chắc là vì đồng chí Nguyễn…”

Loading...