----
Ông mà, Tạ Duyên Chiêu thể vận may như . Cưới một vợ xinh , còn căn nhà lớn như ... tất cả vận may đời , đều để cho thằng nhãi chiếm hết !
Không thể nào...
Nguyễn Minh Phù địa chỉ tay .
Anh trai cô tỉ mỉ như , thể ghi sai .
“Đừng sợ.”
Tạ Duyên Chiêu đoàn , ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Lúc , một mập mạp chen qua những nhanh chóng chạy tới. Khi thấy Nguyễn Minh Phù, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Cô là chị Nguyễn ?"
Giọng Hồng Kông tự nhiên , đúng !
Nguyễn Minh Phù buông lỏng trái tim .
"Là trai bảo tới ?"
" , là Tiểu Quản, cô gọi Quản Cửu là ."
Anh mắt , nhận lấy hành lý trong tay Tạ Duyên Chiêu và Tạ Tây Lâu: "Xin mời, xin mời chị.”
Nguyễn Minh Phù , về phía .
"Anh của là ... để chỗ ?"
Quản Cửu lớn : "Kỳ gia bảo ở đây, chị xử lý chuyện ở nơi cho .”
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
Một nơi rộng lớn như , cô thật sự dám ở một . Hơn nữa loại tứ hợp viện lúc nào cũng cần bảo vệ, cô quân đội sẽ thể đến đây. Cũng chỉ khi nào thi kỳ thi nghiệp trung học, lẽ cô sẽ ở chỗ .
Cũng là nhờ trai cô, suy nghĩ thật chu .
“Vậy còn bọn họ?”
"Đây là tuyển đến đây."
Quản Cửu ngượng ngùng gãi đầu: "Ở hậu viện vài cái lỗ thủng, những ngày gần đây đều đang sửa chữa..."
“Vất vả cho .”
Cô , năng lực việc của Quản Cửu tệ. Sau , cô cũng thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Quản Cửu liên tục xua tay: "Không vất vả, vất vả. Nếu Kỳ gia, thể sớm còn...... Không những thứ nữa, mời chị trong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-465.html.]
“Nhập gia tùy tục.” Nguyễn Minh Phù một cái: "Sau gọi là đồng chí Nguyễn là .”
“Được…”
Là một vương phủ lưu truyền từ triều đại , nó lớn, cảnh quan cũng . đến hậu viện, vẫn kinh ngạc.
Cũng vị chủ nhân nào của vương phủ , xây một viên lâm Giang Nam nhỏ ở hậu viện.
Nhìn cây cầu Cửu Khúc Lang, cùng với hoa sen khô mùa hè, thậm chí còn đá Thái Hồ lặng trong hồ, đều khiến Nguyễn Minh Phù ngạc nhiên. Hồ nước hiển nhiên dọn sạch, trong suốt đến mức thể thấy cá bên đang bơi tới bơi lui...
Nguyễn Minh Phù dám tưởng tượng, cô sống ở đây sẽ tươi sáng như thế nào.
Mà Tạ Đông Lâu sớm khiếp sợ đến nên lời.
Mặt ông lúc xanh lúc trắng, màu sắc thập phần mắt. Có thể là đắm chìm trong cảm xúc sốc thể rút và quản lý biểu cảm.May mà ở cuối cùng, nếu thế nào cũng vạch trần.
"Tiểu... đồng chí Nguyễn, nơi chính là Chính viện, nơi chủ nhân ở."
Mấy theo Quản Cửu mấy phút, mới tới cái gọi là chính viện trong miệng .
Tạ Đông Lâu chỉ cảm thấy ánh mắt của đủ .
Cửa sổ và cửa sổ đều chạm trổ vô cùng tinh xảo, phía còn kính.Nếu ảnh hưởng đến ánh sáng, mỹ quan.Sân là một hồ nước nhân tạo, xung quanh còn rải rác ít hoa cỏ chống muỗi.
Trong vườn hoa nhỏ, nguyệt quý đang nở rộ.
Tạ Đông Lâu liều mạng nhịn xuống, mới để cho lộ sắc mặt ghen tị.
Cho dù là Tạ Tây Lâu, tay chân đều nên như thế nào thả.
Không sai, thích.
Nguyễn Minh Phù thoáng qua đồ đạc trong nhà, càng thích hơn.
"Đồng chí Nguyễn thích là ."
Quản Cửu buông hành lý trong tay xuống, về phía mấy khác: "Thời gian còn sớm nữa, sắp xếp một bàn tiệc chiêu đãi khách?"
Không ...... Không cần.
Tạ Tây Lâu liên tục xua tay.
Anh là đến đưa Tạ Duyên Chiêu, cũng đến ăn chực.
Tạ Đông Lâu: "......"
Cậu ăn thì ăn!
Lúc ông phảng phất như ướp giấm chua, cả tản vị chua, ngay cả ánh mắt Tạ Duyên Chiêu cũng đúng.
Cái gì mà đoàn trưởng, cái gì mà tiền đồ , rõ ràng chính là tiểu bạch kiểm bám lấy phú bà!
Ông sờ sờ mặt , nếu Nguyễn Minh Phù sinh sớm hai mươi năm, hung thần mặt đen Tạ Duyên Chiêu căn bản là đối thủ của ông .