----
Cao Yên giật , gần như thể giữ vẻ bình tĩnh mặt nữa.
"Chị họ, em vô tội, đều là ý của bà nội." Lúc ngang qua Loan Dung, Cao Yên chộp lấy tay cô : "Chị quên , hồi chị mới đến đây, ngày nào em cũng chơi với chị, còn dẫn chị…"
"A!!!"
Cô kịp xong bà Loan đá ngoài, bà lo lắng hỏi Loan Dung: “Cháu chứ?”
Loan Dung lắc đầu.
Chỉ cần Bà Loan ở đây, cô sợ gì cả!
Loan Dung nhẹ nhàng tựa đầu vai bà Loan.
Sức lực của bà Loan lớn, cả Cao Yên ngã xuống đất, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của tựa như vỡ nát, cơ thể vô cùng đau đớn, hai mắt tràn đầy oán hận.
"Yên Yên!"
Me cô thấy cảnh vô cùng sợ hãi.
Bà vội vàng chạy tới đỡ Cao Yên dậy, khuôn mặt nhợt nhạt của con gái mà lòng đau như cắt.
"Loan Dung, tự hỏi gì sai với cô, khi ba cô chết, chúng cũng hề bạc đãi cô! Đó là cơ hội ngàn năm một, lỡ như bỏ lỡ thì khi nào mới ... Cô ở nhà họ Cao ăn chực ở chực, coi như đây là trả ơn cho chúng ."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cố Ý Lâm: "..."
Cô nghiêng sang Nguyễn Minh Phù.
" còn từ nào để diễn tả về cô nữa."
Bán để trả nợ cho bà nội tiền thăng chức, giàu?
Bị điên !
Ông Cao cũng cảm thấy bọn họ là là lý.
Một gia đình đạt sự thịnh vượng lâu dài thì hy sinh.
"Loan Dung, ông nội cháu oan, nhưng cháu thể hồ đồ như ."
"... ba cháu đưa cho bà nội 1500 tệ ngày đầu tiên cháu đến đây."
Giọng Loan Dung nhỏ nhưng tất cả ở đây đều rõ, bầu khí im ắng một cách lạ thường.
Qua một lúc, xôn xao bàn luận.
"Bao nhiêu? nhầm chứ, 1500 nhân dân tệ á?"
"Thím ba đúng là lương tâm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-425.html.]
"Lấy của nhiều tiền như mà vẫn chấp nhận đứa cháu gái , thậm chí còn bán … Thật ác độc!"
"Quá vô lương tâm!"
Mọi xung quanh thầm nghĩ một cái sai về gia đình ông Cao.
"Cháu gì?"
Ông Cao chuyện , vội vàng dậy hỏi lão phu nhân: "Con bé thật ? Ba nó thật sự cho bà 1500 tệ?"
Lão phu nhân mím môi, vẻ mặt áy náy trái nhưng dám ông Cao.
Ông Cao quát lớn: "Giải thích !"
Mọi xung quanh cũng đang chờ đợi câu trả lời của lão phu nhân, đám đông im phăng phắc.
" là lấy tiền đó." Bà nhỏ: " đó thằng cả đến tìm , nó còn lóc than vãn rằng nghèo, vì … đưa hết tiền cho nó .”
Ông Cao lảo đảo, thể vững nữa.
Ông xuống ghế đẩu, vẻ mặt mệt mỏi xua xua tay: "Mọi gì bà cũng , quan tâm... quan tâm nữa!"
"Lão Cao..."
Cho dù lão phu nhân mạnh mẽ đến mức nào chăng nữa thì khi xong lời cũng tránh khỏi rơi nước mắt.
Ông Cao bịt tai , giờ phút ông bất cứ lời nào nữa.
"Tiền ?"
Bà Loan về phía con cả nhà họ Cao.
Đối phương đánh đến nên lời, chỉ thể về phía vợ.
Thấy đều đang về phía , Cao Yên cũng lộ vẻ mặt tội giống như lão phu nhân.
"… mang tiền về nhà ba …"
Lão phu nhân tuyệt vọng nhắm mắt .
"Tốt lắm!" Bà Loan hếch cằm với mấy vệ sĩ bên cạnh: "Dẫn bà , tố cáo bọn họ tội trộm cắp."
Mẹ Cao Yên tuyệt vọng.
Đến nay là một năm rưỡi khi sự việc đó xảy , gia đình bà cũng tiêu hết tiền . Bà và chồng đều nhiều tiền tiết kiệm, về phần ông Cao, thậm chí là lão phu nhân còn bỏ mặc huống chi là bà .
Kỳ Dương Diễm bắt mấy bọn họ , chuẩn rời .
Một phụ nữ trung niên bước từ trong đám đông, bà đến mặt Kỳ Dương Diễm.
"Thả bọn họ !"
Bà Loan phụ nữ , lạnh.
"Cao Thúy Lan, còn đang tính sổ với bà đây, ngờ bà tự đ.â.m đầu chỗ chết."