----
nếu Tạ Duyên Chiêu là một đứa con ngoan ngoãn thì mấy năm nay sẽ ầm ĩ cãi với ông như .
Nhìn thấy Tạ Duyên Chiêu thờ ơ như khiến tư lệnh Tạ tức giận đến mức bốc khói lên đầu.
Tiểu Chu sợ ông tức giận nên đành nhanh chóng bước tới ngăn hai , kiên trì về phía hai họ.
"Tư lệnh tìm việc."
"Tránh ."
Trong ánh mắt của Tạ Duyên Chiêu hiện lên sự tức giận cho khác sợ hãi dùng ánh mắt hung ác về phía Tiểu Chu khiến đối phương thiếu chút nữa chịu nổi áp lực nên xém chút tránh theo lời .
Cũng may, cuối cùng lý trí ngăn hành động của Tiểu Chu .
Lúc tư lệnh Tạ cũng bước tới: "Tạ Duyên Chiêu, rốt cuộc trong mắt con coi ba là ba của con !"
"Không."
Tạ Duyên Chiêu thẳng ông với ánh mắt bình tĩnh nhưng bàn tay to nắm lấy tay Nguyễn Minh Phù tự chủ mà dùng nhiều sức lực.
Tư lệnh Tạ: "..."
Càng tức giận hơn!
Ông hít một thật sâu cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống.
"Con là ý gì!"
Tư lệnh Tạ tức giận trừng mắt : "Lúc con còn nhỏ đẩy dì Bạch xuống lầu khiến bà xảy thai thể sinh con nữa."
"Tuy rằng ba tức giận nhưng rốt cuộc cũng đánh c.h.ế.t con. Mấy năm trôi qua dì Bạch của con cũng hiểu lúc đó con còn nhỏ hiểu chuyện nên trách con. Tạ Duyên Chiêu đến tột cùng là con thấy thoải mái ở chỗ nào nữa chứ?"
"Đừng cứ luôn đổ vấn đề của lên đầu khác."
Nguyễn Minh Phù một bên chút bối rối.
Có chuyện gì ?
Đây là ba ruột của Tạ Duyên Chiêu ?
Mẹ nó, nếu cô mà ba như thế thì e là sống nổi dù chỉ một ngày chứ.
Có đàn ông thối kiếp đào mộ của tư lệnh Tạ , nợ một ít nghiệp chướng nên kiếp trả .
Nguyễn Minh Phù chút đau lòng nắm lấy tay của Tạ Duyên Chiêu.
"Ông nghĩ thế nào thì tuỳ.” Tạ Duyên Chiêu ý định chuyện với tư lệnh Tạ: "Tránh , đừng cản đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-413.html.]
Tư lệnh Tạ lắc đầu.
"Ba còn tưởng rằng mấy năm nay con nhận sai lầm của . mà… Con ba quá thất vọng, căn bản con chẳng giống một đứa con trai của ba chút nào cả."
Mọi xung quanh thấy hai ba con đang chuyện như đều tò mò về phía bên . Tiểu Chu bước lên phía , mời những rời .
" cũng ước gì con trai ông."
Chân mày của tư lệnh Tạ nhíu .
Ông già lưng còn còng xuống nên khi bên cạnh một Tạ Duyên Chiêu cao lớn thấp hơn một cái đầu.
"Cha trong lòng con còn tức giận…"
Trong khi Tư lệnh Tạ , mái tóc hoa râm thái dương giật giật: " đó vốn là của con, dì Bạch của con đang mang thai..."
"Câm miệng!"
Tạ Duyên Chiêu về phía ông , ánh mắt lạnh lùng như vực sâu.
"Tư lệnh Tạ, bảo mẫu cũng ở đây, ông diễn như để lừa ai?"
Tư Lệnh Tạ khẽ một tiếng.
Ông Tạ Duyên Chiêu, trong ánh mắt lộ sự hài lòng.
Nếu do ông từ bỏ đứa con từ lâu thì khi thấy dáng vẻ của Tạ Duyên Chiêu trưởng thành như bây giờ chắc hẳn ông sẽ tự hào.
"Ba hiểu con đang nghĩ gì."
Tư lệnh Tạ chằm chằm .
"Cho dù con thừa nhận chăng nữa thì cả đời con cũng là con trai của ba."
Ông nghiêm mặt: "Cho dù giữa chúng mâu thuẫn lớn hơn nữa thì trong mắt ngoài chúng đều là một nhà, huyết thống là điều thể chặt đứt ."
Ánh mắt tư lệnh Tạ dừng Nguyễn Minh Phù, càng đắc ý hơn.
"Con trai, con trai của con cũng sẽ kéo dài huyết thống của ba mà thôi."
Tạ Duyên Chiêu tức giận như trong tưởng tượng của tư lệnh Tạ.
Nguyễn Minh Phù nhịn .
"Tư lệnh Tạ sự vô sỉ của ông mở rộng tầm mắt đấy, ông như căn bản xứng ba!"
Tư lệnh Tạ tức giận, ngay cả một ánh mắt cũng về phía Nguyễn Minh Phù.
"Ba chuyện với con, bảo cô rời khỏi đây ."
" chuyện gì để với ông cả."