----
"Vậy cũng , ít nhất còn cho ba trăm đồng."
Tiếng dứt những trong đó liếc một cái, đều ẩn ý trong mắt đối phương…
Trên xe, Nguyễn Minh Phù Loan Dung ở phía qua kính chiếu hậu.
Cô mím môi nên gì mới nữa.
Loan Dung gầy.
Bà Loan cùng với cô càng cảm nhận rõ hơn.
Trong suốt chặng đường về nhà khí xe nặng nề.
"Con thể lấy dùm một bộ quần áo cho con bé chứ?" Bà Loan Loan Dung còn giống một con nữa, cau mày : "Mẹ dẫn con bé tắm ."
"Được ạ!"
Nguyễn Minh Phù đáp một tiếng.
Mẹ con Diệp Thu xuống xe ở giữa đường chứ về với họ.
Sau khi đưa quần áo qua, Nguyễn Minh Phù tại chỗ.
Hôm nay nắng cũng chói chang như hôm qua, nhưng khi ánh nắng chiếu cô chẳng thấy ấm chút nào, cô chỉ cảm thấy lạnh, lạnh lạnh luôn.
"Em chứ?"
Tạ Duyên Chiêu tới, trong tay còn cầm một ly nước ấm.
"Bị dọa?"
Theo bản năng Nguyễn Minh Phù lắc đầu nhưng vội vàng gật đầu.
Cô nhận lấy ly nước uống một cạn sạch ly.
"Em từng thấy chuyện nào như ngày hôm nay..."
"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi."
Tạ Duyên Chiêu rõ điều đó.
Loại chuyện ít nhiều gì cũng vượt qua khả năng chịu đựng của cô. Nếu cô cứ tiếp tục rối rắm như thì chẳng mang lợi ích gì cả.
Nguyễn Minh Phù lắc đầu.
Làm cô thể ngủ chứ, chỉ cần nhắm mắt thôi là thể tưởng tượng vẻ mặt tham lam xí của bà Căn như mà dọa tỉnh mới lạ đấy.
đàn ông quả thật là đàn ông.
Ba Nguyễn và Kỳ Dương Diễm về đến công trường. Nghe nhà máy gần xây dựng xong thể lập tức hoạt động. Những bên bộ phận hậu cần của bộ đội cũng đang tất bật tìm kiếm công nhân.
Sau náo loạn với chị dâu thì bếp nóng của Nguyễn Minh Phù cũng nguội lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-410.html.]
Nó cho cô cảm thấy hạnh phúc và yên tĩnh.
Nguyễn Minh Phù và Tạ Duyên Chiêu trong sân cỏ cây chút tiêu điều.
"Anh xem em nên giúp em ?"
"Không cần."
Giọng của bà Loan từ đằng truyền đến: "Duyên Chiêu, đưa chúng đến bệnh viện một chuyến."
Sắc mặt bà lắm, Tạ Duyên Chiêu cũng hỏi gì nhiều mà trực tiếp lái xe.
Loan Dung tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân nên da dẻ cũng trắng hơn nhiều. Đầu tóc rối bù cũng chải chuốt chỉnh tề hơn để lộ một gương mặt thanh tú nhưng quá gầy, ngay cả khi mặc quần áo của Nguyễn Minh Phù nhưng vẫn còn rộng.
Giống như trẻ con ăn trộm quần áo của lớn.
"Mẹ, đây là chị họ ?"
Nguyễn Minh Phù tò mò chằm chằm Loan Dung cho đối phương sợ hãi núp đằng lưng của bà Loan, lặng lẽ thò cái đầu tóc xù của .
"Tiểu Dung đừng sợ, con bé là em họ của cháu đấy."
Loan Dung suy nghĩ hồi lâu mới hỏi .
"Em họ?”
Có lẽ là do cổ họng thương nên giọng của Loan Dung chút khàn.
" ."
Bà Loan dịu dàng xoa đầu cháu gái : "Con bé là em họ của cháu."
Đây là đầu tiên Nguyễn Minh Phù thấy một mặt dịu dàng của , điều khiến cô chút ghen tị đấy.
Hai mắt Loan Dung chút sáng lên: "Em họ!"
Nguyễn Minh Phù đang chuyện thì Tạ Duyên Chiêu từ bên ngoài . Mắt thấy càng ngày càng tiến gần, Loan Dung sợ hãi trốn phía bà Loan cả run rẩy
"Đừng tới đây, đừng tới đây..."
Bà Loan ôm Loan Dung trong ngực: "Không việc gì, dì ở đây."
"Dì ơi..."
Giọng của Loan Dung kèm theo tiếng nức nở, cô nắm chặt lấy tay của bà Loan, vùi mặt trong lòng bà.
"Anh đừng tới đây!"
Thấy Loan Dung sắp phát bệnh, Nguyễn Minh Phù nhanh chóng chạy tới kéo Tạ Duyên Chiêu .
"Làm ?"
"Còn là do quá hung dữ ." Nguyễn Minh Phù tức giận : "Chị họ doạ sợ ."
Tạ Duyên Chiêu: "..."