----
Diệp Thu mười mấy hai mươi xung quanh, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm hơn. Không là mang về , nhưng những vệ sĩ ở đây, ít nhất cũng thể thuận lợi rời .
Bước ngôi làng , phản ứng đầu tiên là quá nghèo.
Bất kể lớn trẻ con đều dáng vẻ gầy gò như que củi, mặc quần áo chắp vá.
Nhiều như làng, từ xa chú ý tới.
Đoàn lâu, một đám dân làng chặn .
Ánh mắt bọn họ lộ vẻ cảnh giác, nhưng khi thấy một đám ăn mặc chỉnh tề, chút luống cuống tay chân.
"Các tới đây gì?"
Ba Nguyễn như một con cáo già: "Xin yên tâm, chúng ác ý, chỉ tới đây tìm thôi."
Nghe , sự cảnh giác của dân làng giảm nhiều.
"Đến đây tìm ?"
"Nhà ai thích giàu như , khi nào phát đạt nhớ kéo cả thôn lên..."
"Không ."
"…"
"Các tìm ai?"
" , các còn là tìm ai?"
Ba Nguyễn định mở miệng, bà Loan giật giật tay áo, hạ giọng:
"Không thể tên Tiểu Dung."
"Chúng tìm Căn Nhị Cẩu."
Bà Loan cái tên mà ngóng .
Dân làng cũng sôi trào.
"Thế mà là thích của Nhị Cẩu gia."
"Căn Nhị Cẩu, cái tên khốn kiếp mà còn thích hiển hách như ... Ông sắp phát tài ?"
" tìm Căn Nhị Cẩu tâm sự, năm đó lúc ông sắp c.h.ế.t đói, là cho ông mấy củ khoai lang."
"Cũng ..."
"Thằng nhóc thối, trốn cái gì?"
Các thôn dân ba chân bốn cẳng kéo một thiếu niên : "Cậu là Căn Tứ Cẩu, để dẫn các ."
Căn Tứ Cẩu gãi đầu.
Từ khi nào nhà là mấy ?
"Các theo ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-405.html.]
Nói xong, dẫn đường. Mấy thôn dân cũng rời , định theo xem náo nhiệt.
Trong đó mấy đàn ông, hai mắt thâm hiểm chằm chằm Nguyễn Minh Phù và Lý Tú Tú.
"Hai phụ nữ thật , nếu ở vợ thì càng ."
"Sao tự đái một vũng soi xem xứng ..."
"Cô gái trắng quá..."
Tạ Duyên Chiêu nghiêng , ở phía Nguyễn Minh Phù, ngăn trở những ánh mắt . Anh đầu , thẳng mấy về Nguyễn Minh Phù.
Những đó ánh mắt hung ác của đảo qua, liền sợ hãi ngậm miệng .
Căn Tứ Cẩu đưa đoàn đến một căn nhà nhỏ cũ nát.
Căn nhà đơn sơ.
Phía là cỏ tranh, cũng lợp như thế thì trời mưa rỉ nước . Nhìn thoáng qua, ngoại trừ phòng bếp bên cạnh, thì cũng chỉ bốn gian phòng. Trong sân là đất bùn đen kịt, còn hai con gà nhỏ gầy gò đang tới lui.
Trên mảnh sân nhỏ là phân gà quét dọn, bẩn thỉu.
Bên cạnh sân một cái cây, gốc cây một đang trói.
Người nọ tóc tai bù xù, căn bản thể rõ khuôn mặt. Cô mặt đất, nhiều như đến đây mà ngay cả một chút phản ứng cũng , tựa như một khúc gỗ.
Bà Loan thấy cô , tim đập thình thịch.
Không đợi các thôn dân gọi , bà dùng một cước đạp nát cửa viện đơn sơ.
"Tiểu Dung?"
Bà Loan vén mái tóc rối tung của cô , liền thấy một khuôn mặt giống bác của Nguyễn Minh Phù đến bảy tám phần.
Lúc cô sớm còn dáng vẻ ngại ngùng, ngoan ngoãn như trong trí nhớ bà Loan nữa.
Cả đờ đẫn, tỏa cảm giác c.h.ế.t chóc. Trên cổ buộc dây thừng gắn với cây đại thụ .
"Tiểu Dung, là dì đây."
Hai mắt Loan Dung dần chút tiêu cự.
"Dì?"
"Đừng sợ."
Trong lòng bà Loan dâng lên lửa giận, hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà : "Dì đến , nhất định sẽ dẫn con ."
Lúc Căn Tứ Cẩu mới kịp phản ứng.
Nhanh chóng vọt tới: "Các thể mang cô , cô là chị dâu ."
"Cút!"
Bà Loan đá một cái.
Bà vốn cũng là tính gì, nhất là khi thấy Loan Dung buộc giống như buộc chó, bà càng tức giận hơn.
Diệp Thu cũng nhanh chóng tới giúp.