----
Anh cố gắng vạch trần khuyết điểm của vợ, suy nghĩ một chút mở miệng: "Nếu như em gặp là Tạ Duyên Chiêu năm hai mươi lăm tuổi, chỉ sợ ném em ngoài từ lâu ."
Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng.
Cái ... cái , hung dữ như thế ?
Nhìn Nguyễn Minh Phù trợn tròn mắt, trong mắt Tạ Duyên Chiêu tràn ngập ý .
"Đừng nghĩ nữa, ngủ ."
Anh kéo chăn đắp cho Nguyễn Minh Phù, đó ôm cả cô lòng.
Cho đến khi mắt tối sầm , Nguyễn Minh Phù mới lấy tinh thần.
Kỳ thật nếu nghĩ kỹ thì cũng đúng.
Mọi đều sự bốc đồng trong độ tuổi trưởng thành, qua tuổi đó sẽ lắng đọng . Anh cũng sắp ba mươi , nếu còn nhiệt tình, phóng khoáng thì mới là chuyện lạ.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, Nguyễn Minh Phù trở , tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tạ Duyên Chiêu ngủ.
Sáng sớm hôm , Nguyễn Minh Phù thấy hơn mười vệ sĩ trong sân nhà .
Cô thật sự hoảng sợ.
"Mẹ, chúng rốt cuộc là cứu , là cướp ?"
Nhìn cái khí thế , là đánh cũng tin.
"Cứu thì cướp!"
Bá đạo, quả nhiên đúng là cô.
"Mẹ, chuyện rốt cuộc là thế nào?"
Sắc mặt bà Loan lắm, là chuyện lớn.
Nguyễn Minh Phù cũng hỏi nữa.
Lúc rời , cô xe Tạ Duyên Chiêu, phía là bà Loan và ba Nguyễn. Kỳ Dương Diễm dẫn theo vệ sĩ lái xe của , bảy tám chiếc xe xếp thành một hàng dài chạy về phía .
"Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Bà Loan Tạ Duyên Chiêu đang lái xe, sắp xếp từ ngữ.
"Thành thật mà , là chúng liên lụy đến đứa nhỏ ."
Nói xong, bà Loan thở dài một .
Nhà đẻ nguyên chủ chỉ một trai, nhưng sức khỏe , khi kết hôn chỉ sinh một đứa con gái. Chị dâu cảm thấy bác sinh con trai, sợ tương lai sẽ chỗ dựa liền ly hôn, đó bác cũng tái hôn, chỉ sống cùng với con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-403.html.]
Cơ thể ốm yếu, bác thể việc nặng nhọc, nhờ bà Loan thường xuyên giúp đỡ hai ba con, họ mới an an sống tiếp.
Cho đến khi bà Loan điều tới nông trường, bác tin chịu nổi cú sốc mà qua đời.
Chẳng trách Nguyễn Minh Phù ấn tượng, bởi vì bác sức khỏe yếu thể đường xa nên vẫn luôn ở Giang Thành. Bà Loan còn bận rộn hơn, cuối hai gặp là năm năm .
Sau khi bác trai qua đời, ở Giang Thành còn , con gái là Loan Dung đành nương tựa nhà đẻ ở Uyển Thành.
Nói như , cuối cùng Nguyễn Minh Phù cũng thông tin về cháu gái .
"Thì là như ." Nguyễn Minh Phù thở dài một : "Mẹ, cháu gái con ở nhà đẻ sống ?"
Vẻ mặt bà Loan nghiêm trọng như , hại cô cũng hết hồn hết vía theo.
"Họ bán chị gái con ."
"Cái gì?!"
Nguyễn Minh Phù sững sờ, ngay cả Tạ Duyên Chiêu đang lái xe bên cạnh cũng kinh ngạc.
"Mẹ, chuyện là thế nào?"
Bà Loan cũng nên mở miệng như thế nào.
Sau khi đưa con bé về nhà đẻ, hai bên liền cắt đứt quan hệ.
Đến khi bà Loan sửa án xử sai, thử liên lạc với bên cạnh, mới những chuyện . Lần bà đến Uyển Thành, ngoại trừ thăm Nguyễn Minh Phù thì chính là tìm Loan Dung.
Cô chiếm thể của , cũng thể mặc kệ con một của trai .
Xe chậm rãi dừng , bên đường đang vẫy tay.
"Em Loan!"
Bà Loan nghiêng đầu , đó cũng vẫy vẫy tay với bên ngoài: "Chị Diệp, mau lên đây."
Bà đẩy ba Nguyễn bên cạnh, ghét bỏ mở miệng.
"Ông qua bên ."
Ông Nguyễn: "..."
Diệp Thu vui vẻ bước lên, Lý Tú Tú kéo góc áo bà , mặt mang theo chút khó xử.
"Mẹ, nếu ... Hay là chúng đừng ?"
"Sao con hèn nhát như , đây cũng là bảo con xem mắt." Diệp Thu liếc cô một cái: "Với bộ dạng của con, còn sợ sẽ chướng mắt."
"Mẹ!" Lý Tú Tú nhíu mày: "Con với , tạm thời con kết hôn."
Đến khi nào cô mới ngưng tìm đàn ông cho cô đây?