----
Tạ Ngâm trừng to hai mắt: "Mẹ, cắt tóc?"
Bạch Thiển Châu .
trả lời, vòng qua Tạ Ngâm.
Hôm nay bà mệt, Tạ Ngâm cũng bưng ly nước tới. Bạch Châu Châu định tự rót, lúc mới phát hiện phòng khách lộn xộn.
"Xảy chuyện gì?!"
"Con đang định với đây." Tạ Ngâm nhớ tới chính sự, vội vàng mở miệng : "Mẹ, xảy chuyện , ba đánh bệnh viện ."
Bạch Thiển Châu sững sờ.
"Đánh bệnh viện?" Bà dường như rõ, lặp nữa: "Bị ai đánh bệnh viện?"
Tạ Ngâm lắc đầu.
"Con ." Cô kéo Bạch Thiển Châu gần, hạ giọng : "Mẹ, một tư lệnh như ba cũng đánh thành như , xem chúng cần ?"
Tạ Ngâm dùng hai ngón tay động tác chạy.
"Ngu xuẩn!"
Bạch Thiển Châu trừng mắt cô .
"Ba con chỉ đánh thôi, chạy cái gì mà chạy!"
Tạ Ngâm mím môi.
Thật cô cũng chạy, nhưng ánh mắt của cô gặp lúc chiều quá hung dữ, khiến bất giác cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ nhớ , còn nhịn rùng một cái.
Bạch Thiển Châu nhanh chóng đưa quyết định: "Đi, chúng mau đến bệnh viện."
Với cấp bậc của Tạ Tư lệnh, sẽ ở phòng bệnh dành cho cán bộ. Cho dù ai thông báo cho hai con, họ cũng phòng bệnh ở .
Lúc Bạch Thiển Châu đến, Tạ tư lệnh tỉnh.
"Lão Tạ, ông thế nào , chuyện gì..."
Một tiếng "Bốp" vang lên, chỉ Tạ Ngâm và Tiểu Chu kinh sợ, ngay cả Bạch Thiển Châu cũng sửng sốt.
Bạch Thiển Châu tình tình Tạ tư lệnh , nhưng bà vẫn luôn an phận, Tạ tư lệnh cũng từng đánh bà một nào. Vốn tưởng rằng thật sự trái tim của đàn ông , cái tát hôm nay khiến bà tỉnh .
"Mẹ!"
Bạch Thiển Châu che mặt, nghiêng chặn Tạ Ngâm đang tiến lên .
Sau đó đến lê hoa đái vũ, uất ức : "Lão tạ, ông chứ?"
Thấy phản ứng đầu tiên của đối phương chất vấn, ngược là quan tâm đến thể của , vẻ mặt căng thẳng của Tạ tư lệnh mới dịu xuống, nhưng vẫn âm trầm đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-401.html.]
"Lúc vì bà tìm vợ Duyên Chiêu gây phiền toái?"
Bạch Thiển Châu sửng sốt.
"Lão tạ, ..."
"Ba!" Tạ Ngâm sợ c.h.ế.t nhảy : "Không ba cũng ? Ai bảo cô nhốt hai con chúng nơi đó. Con tức giận nên mới..."
Cô nắm chặt vạt áo của , lẩm bẩm: "... Rõ ràng là cô sai ."
"Tạ Ngâm!"
Bạch Thiển Châu trừng mắt cô.
"Lão Tạ, con bé còn trẻ con, cũng đừng coi là thật." Bà thở dài một : "Nói tới lui, vẫn là do em ..."
Sắc mặt Tạ tư lệnh tái xanh, hất hết đồ đạc ở bàn xuống.
Trên bàn còn nước nóng Tiểu Chu pha, rơi xuống đất, vài giọt nước b.ắ.n vặn rơi xuống mu bàn chân của Bạch Thiển Châu. Cảm giác bỏng rát truyền tới, nhưng bà dám kêu đau.
Thậm chí còn dám biểu hiện ngoài dù chỉ một chút.
Bạch Thiển Châu đành cắn răng chịu đựng đau đớn.
"Tên nghịch tử Tạ Duyên Chiêu !"
Tạ tư lệnh càng nghĩ càng giận.
Thật sự nghĩ ông cách nào trị đúng !
"Tiểu Chu, gọi tên khốn Tạ Duyên Chiêu tới đây."
"Tư lệnh..."
Tiểu Chu là cảnh vệ viên theo Tạ tư lệnh lâu nhất, đương nhiên khúc mắc của hai . Đương nhiên cũng , Tạ Duyên Chiêu chắc chắn sẽ đến.
"Ngay cả cũng lời?"
Tạ tư lệnh đang tức giận, ngay cả Bạch Thiển Châu cũng tát, Tiểu Chu dám cãi lời ông lúc , đành .
Lúc Bạch Thiển Châu cũng dám lên tiếng, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh .
Bà lặng lẽ kéo Tạ Ngâm ngoài.
Vừa khỏi phòng bệnh, sắc mặt Bạch Thiển Châu lập tức trở nên u ám. Bà đưa tay sờ lên nơi đánh, trong mắt lộ vẻ hung ác.
Từ khi bà ở cùng Tạ tư lệnh đến nay, đây là đầu tiên chịu uất ức như thế .
"Mẹ." Tạ Ngâm mặt bà : "Mẹ chứ?"
"Câm miệng!"
Bà hung hăng trừng mắt Tạ Ngâm.
Bộ dáng dữ tợn Tạ Ngâm sợ.