Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:08:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Người còn tưởng rằng bà Loan là chồng quản giáo con dâu chứ.

“Mẹ!" Nguyễn Minh Phù ngáp: "Mẹ phòng bên cạnh ồn ào thế nào , con đánh thức.”

"Được , mau ăn cơm ."

Bà Loan kiên nhẫn ngắt lời cô đang ngừng: "Đợi lát nữa theo ngoài một chuyến."

Nguyễn Minh Phù nghi ngờ sang.

"Đi ?"

“Ăn cơm của con !”

Nguyễn Minh Phù: "......”

Có một bà bá đạo là một loại trải nghiệm như thế nào.

Hừ!

Cũng chính là ruột cô mới thể nuông chiều cô như , đổi một khác chắc chắn bà sẽ đuổi đó cút ngay.

Nhìn qua lộn xộn ở chợ, Nguyễn Minh Phù bối rối.

"Mẹ, dẫn con đến đây gì?"

Nơi Nguyễn Minh Phù , đây cô và Hồ Uyển Ninh cũng tới vài . Nơi cách nội thành xa, mua cái gì cũng tiện.

Công xã liền phê duyệt cho phép dân các thôn lân cận tụ tập một ngày cố định hàng tháng để trao đổi hàng hóa.

Sau đó quân tẩu của khu tập thể cũng , cũng đều đến đây đổi đồ.

Nguyễn Minh Phù liếc , đủ loại đồ vật đều , thậm chí còn cả giày rơm.

“Bắt đầu từ hôm nay, con học nấu cơm cho .”

Giống như sấm sét giữa trời quang.

“Mẹ?!”

là con gái ruột của bà Loan, vì bắt cô học nấu ăn.

Chết tiệt!

"Gọi cái gì mà gọi."

Bà Loan liếc cô một cái, ghét bỏ dời : "Không cái gì ngoài ăn. Ngày nào Tiểu Tạ cũng bận rộn như , đến lúc về còn nấu cơm cho con, con hổ ?"

Quả thật hổ......

Nguyễn Minh Phù chút chột bấm ngón tay: "Mẹ, lẽ nào nhẫn tâm để con trở thành một phụ nữ nội trợ trong gia đình?"

“Thế bây giờ con ?”

Nguyễn Minh Phù: "......”

Hôm nay thể chuyện nữa.

"Được ."

Bà Loan cho cô cơ hội từ chối: "Nếu ngày nào con cũng gì, suốt ngày chỉ chờ Tiểu Tạ hết, chỉ thiếu bón cơm cho con thôi. Con sợ ngày Tiểu Tạ chán con ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-388.html.]

Nguyễn Minh Phù chút bất mãn, lẩm bẩm: "Chán thì chán, cùng lắm thì con tìm một khác…”

"Đau, đau, buông tay..."

Bà Loan nhéo lỗ tai con gái, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Dù hôm nay con cũng theo học ba món ăn.”

"Đau... , con sai , buông tay..."

Trong lòng Nguyễn Minh Phù tràn đầy ấm ức.

Từ khi cô tới, trong mắt cũng chỉ Tạ Duyên Chiêu là con rể ngoan, cô trở thành đứa con nuôi......

cho dù cô bất mãn, sự ép buộc của bà Loan cũng ngoan ngoãn lời.

Bị giáo huấn một trận, Nguyễn Minh Phù lời hơn nhiều 

Ở chợ cũng nhiều đồ vật nhỏ, đều là nông thôn thủ công. Nguyễn Minh Phù chút trẻ con, thể rời mắt.

Ông lão bán đồ thấy cô thích liền cầm một cái đưa qua.

"Cho ?"

bất ngờ.

."

Khuôn mặt như vỏ cây của ông lão mang theo nụ : "Đều là tự tay , đáng tiền.”

Nguyễn Minh Phù nhận lấy.

Con gà hình như từ lá trúc: "Làm như , thể đáng giá."

Tên đàn ông đáng ghét cầm tinh con gà, lúc về cho cái .

Nguyễn Minh Phù uể oải đưa hai cái bánh ngô chuẩn qua.

“Ông ơi, cháu thích.”

Ông lão vốn định từ chối, nhưng Nguyễn Minh Phù ném bánh ngô sạp, bỏ chạy. Cô thể cái việc mà cứ chối tới chối lui như thế .

Nguyễn Minh Phù dạo một vòng chợ, trong tay thêm nhiều đồ chơi.

Bà Loan: "......”

Còn giận ba Nguyễn, nuôi con gái hơn hai mươi mà vẫn như mười bảy mười tám tuổi.

Ba Nguyễn ở công trường xa xôi hắt xì một cái thật to, Kỳ Dương Diễm hoảng sợ.

“Ba, ba chứ?”

Ba Nguyễn khoát tay, mặt mang theo ý : "Không chừng con mắng cha đấy.”

Kỳ Dương Diễm: "......”

Cái cũng thể thể hiện ?

"Con xem bản vẽ ."

Ba Nguyễn mở tờ giấy trong tay : "Một mảnh đất lớn như chỉ xây một nhà máy sản xuất chân giò hun khói thật đáng tiếc, bên thể một phòng sấy..."

Mảnh đất bộ đội cho đủ lớn, đừng xây nhà máy thực phẩm, cho dù xây thêm Nguyễn Thị cũng là dư dả.

"Ba, con dự định sản xuất một loạt thực phẩm ở đây và chắc chắn sẽ mở rộng nó ."

Loading...