----
Nếu hai đầu gặp, sự thiết đó còn tưởng là chị em thất lạc nhiều năm.
Cô chống cằm lặng lẽ lắng .
"... Con gái nhà chị mà giống như đồng chí Nguyễn, chị và bố nó sẽ thắp hương cảm tạ trời đất luôn."
"Trẻ con từ từ dạy là ."
Bà Loan tỏ là từng trải: "Chị càng cứng rắn thì chúng càng chống đối chị..."
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cũng bà Loan còn nhớ lúc bà đánh cô , một miếng kiên nhẫn dạy dỗ như trong lời bà .
Lúc hai còn đang chuyện, Nguyễn Minh Phù cũng nhàm chán bắt đầu mây trời.
“Mẹ.”
Kỳ Dương Diễm từ ngoài cửa .
Hôm nay vẫn mặc một bộ âu phục, càng tôn lên dáng cao ngất thon dài của . Khuôn mặt tuấn tú, kỹ thấy cũng phần giống bà Loan.
Ngay từ lúc bước cửa, Diệp Thu chú ý tới . Nghe thấy gọi , hai mắt bà càng sáng ngời.
“Sao bây giờ về?”
"Ba quên lấy laptop, nó ở ?"
“Chuyên gia vứt bừa bãi!"
Bà Loan lên, : "Con chờ một chút, lấy cho.”
Diệp Thu càng Kỳ Dương Diễm càng thích.
“Đây chắc là đồng chí Kỳ , là Diệp Thu.”
Kỳ Dương Diễm gật đầu.
"Nhìn thật tuấn tú!" Diệp Thu hai mắt càng sáng: "Đồng chí Kỳ quả nhiên lịch sự, tài giỏi. Không bây giờ ở chỗ nào..."
“Đây!”
Lời còn xong, bà Loan cầm laptop tới.
Kỳ Dương Diễm thuận thế tiếp nhận: "Con .”
Chân dài nhanh, trong nháy mắt thấy bóng .
Diệp Thu theo bóng dáng , mãi đến khi thấy nữa mới thu tầm mắt .
"Em gái, em thật phúc, con gái xinh, con trai cũng ."
Bà Bà Loan: "Cũng nó mối hôn sự nào ?"
Vờ như mục đích của Diệp Thu mục, bà Loan trực tiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-381.html.]
“Chưa .”
Diệp Thu mạnh mẽ đầu : "Vậy thì thật sự là... thật đáng tiếc.”
Vốn định thật quá, nhưng gương mặt bà Loan thì lời ngoắt 180 độ.
"Có gì đáng tiếc , em cũng quan tâm."
Bà Loan bình tĩnh uống một ngụm nước: "Cuộc sống là của chúng nó. Muốn tìm yêu vợ/chồng gì thì cho chúng nó tự quyết định thôi.”
Đây là đầu tiên Diệp Thu quan điểm , ngây một hồi.
“Em gái, em nghĩ thật thông suốt.”
Bây giờ cứ đến tuổi trưởng thành là giục kết hôn. Ở nông thôn kết hôn sớm thì con gái mười bảy mười tám tuổi lấy chồng hết .
"Chúng lớn , cũng là trẻ con trông nom."
Bà Loan khoát khoát tay: "Em , cũng chỉ sống cuộc sống bình yên thôi."
Diệp Thu như điều suy nghĩ.
nhanh bà nhớ mục đích đến đây.
“Em gái, chị chuyện hỏi…”
Diệp Thu thấy Bà Loan vẫn giữ vẻ mặt đó thì mới : “Không em chỉ một đứa con là đồng chí Nguyễn thôi ?”
“Chị cũng chỉ tò mò thôi, nếu em cảm thấy khó , coi như thấy cũng .”
"Chuyện gì ."
Bà Loan giải thích luôn: "Hai gia đình chúng quan hệ thiết qua nhiều thế hệ. Em thấy đứa trẻ thế đáng thương, bảo vệ... Em cũng thích nó, nên dứt khoát nhận nó con nuôi."
Diệp Thu chợt hiểu: "Thì là như , em gái , em thật bụng…”
Hai tán gẫu lâu Diệp Thu mới xin phép rời .
"Đợi !"
Bà Loan lấy bánh táo : "Đây là em tự tay . Em cho chị một chút lấy thảo."
Diệp Thu ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tỏa từ nó, lời từ chối đến bên miệng cũng cần .
"Vậy chị sẽ khách sáo."
"Nếu chị nhận, thì em cũng nhận đồ chị mang đến..."
Diệp Thu càng tươi:
"Hôm nay chuyện phiếm với em mới thế gian thật sự chuyện “ gặp như quen”.
"Em gái, hôm nào đến nhà chị chơi, nhất định chị sẽ chiêu đãi em..."
Tiễn Diệp Thu xong, bà Loan liền đối diện với biểu cảm một lời khó hết của Nguyễn Minh Phù.
"Mẹ, thể chuyện với nhiệt tình thế?"
"Nghĩ nhiều gì."