----
Nhà máy vải ở Bắc Kinh bằng ở Hàng Châu .
Tổ tiên của chúng là nhà chất liệu.
Hiện tại vải bọn họ sản xuất cũng chỉ tự tiêu thụ ở thủ đô, thu hút ở ngoại quốc, nên hàng năm họ sống bằng tiền của họ. Gần hai năm nay, sự phía cũng giảm bớt nhiều sự hỗ trợ cho bọn họ .Nếu hiệu suất và lợi nhuận tăng nữa, họ sẽ còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng cửa nhà máy.
Nhà máy 4 nơi chị của Hồ Uyển Ninh việc thể cạnh tranh với ba nhà máy .
“Chỗ nào cũng khó giải quyết.”
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ.
Làn sóng sa thải trong lịch sử hình như sẽ xảy hai mươi năm , tại bây giờ bắt đầu dấu hiệu ?
“Cũng hẳn."
Hồ Uyển Ninh hạ giọng.
”Em Lý Hiểu Nguyệt xuất viện ?”
“Về ?”
Nguyễn Minh Phù chút khiếp sợ.
Mới bao lâu chứ?
Cô bấm ngón tay tính toán, cũng chỉ chừng hai mươi ngày.
"Một mớ hỗn độn như , ở nghỉ dưỡng thêm?"
Đã chảy nhiều m.á.u như cộng thêm phần rách, nửa cái mạng cũng còn. Lúc xuất viện, lỡ để mầm bệnh thì tính .
Hồ Uyển Ninh: "... Ở bệnh viện trả thêm viện phí.”
Làm như ai cũng giống cô, cần lo lắng chuyện tiền bạc.
Nguyễn Minh Phù gãi gãi đầu, lúng túng.
Nói thật cô quên mất điều đó.
“Chị dâu, thủ đoạn của ba Cố đoàn trưởng thật lợi hại.”
Nguyễn Minh Phù thật sự bội phục lão già .
”Che giấu sâu ghê, lộ một chút tin tức nào luôn.”
Đương nhiên .
Hồ Uyển Ninh đồng ý kiến.
Nếu ba Cố thể đến sớm một chút, Lý Hiểu Nguyệt cũng sẽ tổn thương thể.
"Không nữa, đến nhà em ."
Hồ Uyển Ninh ôm bé mập lên.”Không em tìm hai sợi dây chuyền màu sắc mắt ? Chị xem thử.”
“Đi thôi.”
……
Hôm nay, Nguyễn Minh Phù lấy ớt Tạ Duyên Chiêu thu hoạch từ quê nhà phơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-361.html.]
Mưa to liên tục hai ngày, Nguyễn Minh Phù thấy chỗ nào cũng ướt sũng. May là còn mảnh sân dùng đá cuội đường , mấy tháng qua cỏ mọc lên rậm rạp. Chúng điều, mọc cao bằng đá cuội
Nhìn xa xa, tựa như trải một tầng thảm cỏ.
Cũng bởi vì điều , cho dù mưa to suốt hai ngày qua, sân vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Hôm nay nắng to, nước còn sót trong sân thoáng cái tản sạch sẽ.
“Dì ơi, hôm nay còn cần cháu nhổ cỏ ?”
Thiết Trụ vẫn gầy như cũ, nhưng tinh thần hơn nhiều so với lúc .
Cũng vì , cho dù ba Thiết Trụ trở về, Thiết Trụ vẫn đến đây việc giúp cô. Nguyễn Minh Phù cho thằng bé bánh bao, nó cũng nhận.
Cô quan tâm nữa.
Nguyễn Minh Phù ruộng rau trụi lủi, một chút cỏ dại cũng , im lặng một hồi.
“Cần!”
Cố Ý Lâm nhíu mày cô.
“Thiết Trụ, thấy luống cải thìa ?”
Thiết Trụ đáp .
Nguyễn Minh Phù chỉ chỗ đó.
”Giúp dì nhổ mấy cây non .”
“Vâng!”
Có việc , Thiết Trụ vui vẻ, kích động chạy qua.
“Cỏ dại trong ruộng đào ba đời ."
Cố Ý Lâm gần, thanh âm lạnh lùng mở miệng: "Còn nhổ nữa.”
Nguyễn Minh Phù đúng lý hợp tình .
“Thứ kêu thằng bé nhổ là cải thìa non.”
Không cỏ dại.
“Cô giỏi thật đấy."
Cố Ý Lâm bĩu môi ghét bỏ.
”Chồng của giao nhiệm vụ cho , thật lợi hại, dám giao cho khác.”
Hai ngày , Nguyễn Minh Phù tưởng cải thìa là cỏ dại nên nhổ ......
Nghĩ đến bộ dạng mất mặt ngày hôm đó, cô thẹn quá hóa giận.
“Câm miệng!”
Lúc đó, plastic chị em dữ dội nhất, cô còn tính sổ .
"Cẩn thận!"
Nguyễn Minh Phù đang định gì đó, Cố Ý Lâm đột nhiên biến sắc, đưa tay định kéo Nguyễn Minh Phù .
tốc độ của đối phương nhanh hơn đẩy Nguyễn Minh Phù ngã xuống đất.
Khuôn mặt cô tràn ngập tức giận tát Tạ Ngâm đang đắc ý một cái nhưng giữ .