Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:03:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Nếu thấy quần áo trong sân mỗi ngày phơi nắng, cô sẽ cho rằng bên nữa.

Không thể thủ đoạn của ba Cố thật cao.

Không một tiếng la hét giải quyết thoả hết.

đột nhiên nhớ : "Vậy Lý Hiểu Nguyệt thì , cô ở bệnh viện thế nào ?"

Vốn giao tình gì.

Nguyễn Minh Phù gần đây bận rộn, nhắc tới nhà tiểu đoàn trưởng Cố thì cô cũng nhớ tới cô .

"Không .”

Hồ Uyển Ninh cũng như thế, vốn quen:

"Chị mời một bà thím cùng phòng bệnh chăm sóc, gần đây thể xuống giường ."

“Vậy cũng .”

Hai đang chuyện, tiếng từ ngoài cửa truyền .

“Chị dâu Nguyễn ở đây ?”

Nguyễn Minh Phù qua, thấy một đàn ông cao cao gầy ở cửa sân, cho dù cửa mở cũng tiến .

“Đây là ba của Thiết Trụ.”

Sợ Nguyễn Minh Phù nhận , Hồ Uyển Ninh hạ giọng giới thiệu bên tai cô.

Trong lòng Nguyễn Minh Phù cảm thấy căng thẳng.

Ba Thiết Trụ sẽ vì cô để Thiết Trụ việc mà cũng tới đập nhà cô chứ?

thể cho .

“Cửa đóng, mời .”

Đến khi tiến Nguyễn Minh Phù mới thấy Thiết Trụ bên cạnh.

“Mau mau , hai tới tìm lão Tạ ?”

“Không, .”

Ba Thiết Trụ trông lớn tuổi, quần áo mảnh vá, vẻ sống .

" tới cám ơn chị.”

Anh sờ sờ đầu nhỏ của Thiết Trụ:

"Mấy ngày nay ở đây, cám ơn chị chăm sóc nó. Đây là tiền quần áo, chị cầm ."

Trong lòng bàn tay dày mở , bên trong đặt ít đồng tiền nhăn nhúm.

Nhỏ nhất là một hào, lớn nhất năm hào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-347.html.]

Một đống tiền cũng ba Thiết Trụ để dành bao lâu.

"Không cần, cũng thứ đáng giá."

Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, từ chối:

"Chỉ lấy mấy miếng vải khâu một chút, tốn chút thời gian mà thôi, thể đòi tiền."

Ba Thiết Trụ cũng cố chấp.

“Thiết Trụ với , mấy ngày nay chị quan tâm chăm sóc nó.”

“Không cần khách khí, Thiết Trụ còn giúp việc.”

Nguyễn Minh Phù thích việc ruộng, Thiết Trụ tuy nhỏ nhưng việc nhanh , giúp cô bớt lo lắng.

Cô còn cảm thấy cho ít.

Việc nào việc đấy.

Ánh mắt ba Thiết Trụ qua Thiết Trụ.

Thiết Trụ vội vàng mở miệng: "Cảm ơn dì.”

Vết bẩn mặt rửa sạch sẽ, cũng một bộ quần áo sạch sẽ. Chính là ba ruột, một đến liền để cho Thiết Trụ đổi một bộ dáng khác. Ngoại trừ gầy một chút, cũng kém mấy so với mấy đứa nhóc bình thường.

“Không cần cảm ơn, dì còn cảm ơn cháu nữa.”

“Chị dâu Nguyễn, tiền chị nhất định nhận.”

Nguyễn Minh Phù lắc đầu: "Không , chỉ một bộ quần áo rách thôi, lấy tiền của gì, mau cất .”

" ." Hồ Uyển Ninh cũng khuyên một câu: "Ba Thiết Trụ, vẫn là cất tiền ."

Ba Thiết Trụ xuống tiền trong tay, ánh mắt đen kịt đang suy nghĩ gì.

Sau đó mới rút tay về.

Ngay khi Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, ba Thiết Trụ trực tiếp đặt tiền lên ghế, ôm lấy Thiết Trụ xoay bỏ chạy.

Nguyễn Minh Phù: "......”

Trong nháy mắt ba Thiết Trụ chạy ngoài cửa.

"Quên , em lấy tiền .”

Hồ Uyển Ninh thở dài một :

"Cuộc sống của ba Thiết Trụ dễ chịu, Thiết Trụ sinh bệnh, tốn một tiền lớn đều là vay mượn, mấy năm nay đầu đang việc trả nợ."

Nguyễn Minh Phù hiểu.

Cô đang nghĩ ba Thiết Trụ gì cũng tiền trợ cấp, cuộc sống nên như mới đúng.

Như xem như ba Thiết Trụ cũng là một đàn ông trách nhiệm.

Nguyễn Minh Phù nhận tiền.

Nhìn từng tờ tiền nhàu nát , trong lòng cô chút vui. Nguyễn Minh Phù thở dài một , cô cảm thấy cô cần mặt Kỳ Dương Diễm cho bộ đội vài câu.

Loading...