----
"Bên Cảng Thành (Hồng Kông) chính là như , mỗi đều đào hoa, vợ hai vợ ba đủ cả."
Ba Nguyễn ghét bỏ lắc đầu: " bình thường vợ cả chính là thảm nhất."
Ông thích nhất loại .
Kiếp ông là Nguyễn gia, cần ánh mắt của những , thẳng thừng từ chối những loại ngoài cửa.
Dần dà, đều ông Nguyễn ghét nhất là những đời sống riêng tư phức tạp.
Vì thiết với nhà họ Nguyễn, cần bên trong tiêu xài như thế nào, ngoài mặt những đều biến thành vợ chồng ân ái nhanh như chớp.
Kỳ Dương Diễm: " .”
Hai con đều g.i.ế.c hại, thảm?
" , con thăm em gái con."
Đối với ba Nguyễn mà , con gái mới là tâm can của ông:
"Con bé sống thế nào ?"
Nhớ tới Tạ Duyên Chiêu gần như cái gì cũng chiều theo Nguyễn Minh Phù, Kỳ Dương Diễm mở miệng đây.
“Rất .”
“Chỉ là cái …”
Kỳ Dương Diễm gật đầu.
“Ai nha, con mau rõ cho ba .”
Bà Loan vỗ đùi ông một cái: "Nếu ông xót con gái như , nó còn gả cho ai nữa. Đợi khi nào trở về kêu bọn họ ly hôn, ông hãy buộc con gái thắt lưng luôn !"
Ba Nguyễn sờ cái chân đánh đau: "...”
Ông xót xa, đau lòng cho con gái thì chứ?
Từ nhỏ đến lớn ông đều ngâm Nguyễn Minh Phù trong bình ngọt, để cho cô nếm một chút đắng cay nào. Khi Nguyễn Minh Phù về quê thanh niên tri thức ba Nguyễn đau lòng bao.
Cả ngày hôm đó, ông thật sự ngủ chút nào.
Kỳ Dương Diễm: "...”
Vậy nên ba định vứt luôn đứa con trai đúng .
“Được ."
Bà Loan liếc ba Nguyễn một cái: “Nói chuyện chính .”
"Con cứ tới Cảng Thành bên phát triển cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-327.html.]
Ba Nguyễn thẳng dậy:
"Tuy rằng nơi khổ một chút, nhưng bình yên. Ba bắt đầu từ nông trường , lên từng bước một."
Kỳ Dương Diễm nhíu mày: "Ba, ba tham gia chính trị ?”
“Đã chủ tịch Nguyễn cả đời , ba đổi cách sống.”
Trong đầu tầm năm mươi năm , vượt xa thời đại bây giờ, nếu như , tại chọn một con đường thách thức hơn chứ.
Trong lòng ai mà một giấc mộng cường quốc.
Khi xuyên đến thời đại , ba Nguyễn trẻ mười tuổi. Nếu tính toán cẩn thận đếm, ít nhất ông thể việc thêm hai mươi năm.
Hơn nữa ông là một doanh nhân giỏi.
Suy nghĩ như nhưng cũng đừng quên hiện thực.
“Ba, ba thả ?”
Ba Nguyễn giống như con mèo giẫm đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
"Khi trở về ông đây sẽ lập tức kế hoạch, nhất định thể khiến cho hai mắt chủ nhiệm Hoàng phát sáng."
Lúc ông cũng nghĩ như .
Ba Nguyễn nhận thấy rõ chủ nhiệm Hoàng là một lý tưởng, cũng cống hiến cho nhân dân.
Loại sẽ quan tâm đến phận của ông, trừ khi báo cáo ông đủ hấp dẫn.
Kỳ Dương Diễm suy nghĩ : "Ba, con mới đầu tư một trăm vạn.”
“Được lắm lắm!”
Hai mắt ông Nguyễn như phát sáng.
Trước đó ông vẫn luôn cảm khái, nông trường quá nghèo, nhiều kế hoạch đều thực hiện .
Có một trăm vạn , chỉ cần cho ông ba tháng, ông nhất định thể khiến cho nơi tái sinh một nữa.
“Khi trở về ba sẽ lập tức sửa báo cáo!”
Bà Loan liếc ba Nguyễn một cái: " lo lắng cho con gái ông, chỉ lo lắng cho ông thôi."
Lúc Hồng Kông trở thành khu phú hào, chỉ nội đấu, bên ngoài còn ít hung đồ như hổ rình mồi.
"Con sống thật , bảo đảm an cho bản nhớ ."
Bà Loan tiếp tục :
"Không cần đấu tới đấu lui với những , tranh giành ba dưa hai táo. Ba con thể gầy dựng Nguyễn thị, con cũng thể tái tạo một Nguyễn thị khác ở nơi ."
Lúc những lời bà Loan vô cùng kiên quyết.
Vốn dĩ bà và ba Nguyễn môn đăng hộ đối, chỉ là lúc kết hôn đúng lúc hai .