----
Bà còn trăm năm chôn cùng ba Cố, thể chấp nhận ly hôn?
Mẹ Cố cực kỳ sợ hãi.
"Ông , sai , thật sự sai . Ông đừng ly hôn với ... xin Lý Hiểu Nguyệt, sẽ bao giờ nhúng tay chuyện lúc của bọn nó nữa. Nó thể sinh cũng vấn đề, bao giờ quản nữa..."
Ba Cố: “...”
Mẹ Cố cũng quên lúc ông xuất hiện, mắt của mấy bà lão xung quanh đều sáng lên.
Bà tuyệt đối sẽ cho những cơ hội!
Ông Cố xung quanh với hai : "Vào phòng .”
“Này!”
Mẹ Cố giãy khỏi tay các bác gái, giống như một cô vợ nhỏ theo ba Cố.
Dáng vẻ khiến còn tưởng rằng bà là vợ nhỏ mới kết hôn.
Nguyễn Minh Phù: “...Đáng sợ thật!”
Hiện giờ thật sự đáng sợ.
Không ngờ tới sự việc diễn biến theo hướng .
ba Cố quả thật mạnh mẽ.
“A, cái …”
Ăn một quả dưa rõ ràng, Cố Ý Lâm chút thông. Sự việc cứ kết thúc như ?
Các nhân vật chính đều giải tán, quần chúng ăn dưa cũng bỏ hết.
“Nghĩ gì ."
Nguyễn Minh Phù xách giỏ phòng, Cố Ý Lâm vội vàng theo: “Cho dù kết quả, dựa cái gì cho .”
Vừa ba Cố là một khôn khéo.
Có điều như cũng , chuyện của Lý Hiểu Nguyệt náo loạn lâu như , cũng nên kết thúc .
“Vậy Lý Hiểu Nguyệt thể thuận lợi ly hôn ?”
"Ly hôn nào đơn giản như ."
Nguyễn Minh Phù tiếp: "Chỉ cần quân nhân đồng ý, nửa ầm ĩ đến cũng sẽ ly hôn."
Chuyện đó cũng là cô mới .
Vừa nhớ tới chuyện , cô hận thể cắn một miếng thịt của tên thối tha .
“Hả?”
Đây là đầu tiên Cố Ý Lâm chuyện , cô suy nghĩ một chút.
Tuy rằng cô thích cơ thể của các trai quân nhân, nhưng chịu trách nhiệm đó, ... vẫn nên quên .
“Đừng ngẩn nữa, rửa nấm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-320.html.]
"Còn ?"
Nguyễn Minh Phù đúng lý hợp tình: "Hôm nay dậy sớm như , đương nhiên về ngủ tiếp .”
Cố Ý Lâm: "...”
Quả là bạn plastic.
Mặc dù trong lòng đang mỉa mai, nhưng Cố Ý Lâm vẫn ôm giỏ .
Dù cô đây cũng thèm ăn thứ .
Đợi khi Nguyễn Minh Phù tỉnh , Tạ Duyên Chiêu nấu cơm xong xuôi.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong khí, khi cô mở cửa, mùi thơm càng nồng hơn.
“Đến giờ ăn cơm , mau tới đây."
Cố Ý Lâm vẫy tay với cô: “ thật, đàn ông của lợi hại thật đó.”
Cô cũng tìm một đàn ông tài nấu nướng.
“Ăn .”
Tạ Duyên Chiêu bày bát đũa . Hôm nay chỉ nấm, còn thịt kho tàu lấy từ trong căn tin. Phần lớn dầu mỡ đều là thịt mỡ, Nguyễn Minh Phù thích ăn.
Cố Ý Lâm ăn vui vẻ.
Đến cuối cùng, bữa cơm chỉ hai Tạ Duyên Chiêu cùng chiến đấu.
Cố Ý Lâm vỗ bụng : "Hạnh phúc thật đó.”
Đây mới là cuộc sống mà con nên . Hai sô pha, đầu bếp Tạ Duyên Chiêu của gia đình dọn dẹp tất cả đồ đạc xong, cầm một cái khăn lau tay sạch sẽ.
Nguyễn Minh Phù đột nhiên khúc khích, chỉ lưng .
"Lão Tạ, mọc cánh ?... Còn là màu xanh lá cây, mắt thật đó..."
Cố Ý Lâm hoa chân múa tay đầy vui sướng.
" là một con cá, một con cá... Tên khốn kiếp nào dám xiên , xem tát c.h.ế.t nhà ngươi..."
Tạ Duyên Chiêu: "...”
Anh đỡ Nguyễn Minh Phù dậy, đối phương mềm mại nhào lòng n.g.ự.c , ngây ngô : "Sao mọc cánh ... theo cái, theo cái..."
Cô gì với ai cả.
“Minh Phù, Minh Phù?”
Anh cau mày, cố gắng đánh thức cô.
Nguyễn Minh Phù chỉ ngây ngô , còn vươn tay sờ lưng Tạ Duyên Chiêu.
“A? Quả nhiên là mềm mại…”
Tạ Duyên Chiêu: "...”
Tiêu , nấm độc, quên mất.
Nguyễn Minh Phù và Cố Ý Lâm đều ít khi ăn loại nấm , vì chỉ ăn một chút trúng độc.
Tạ Duyên Chiêu thì chuyện gì, vì cơ thể thường xuyên ăn loại nấm , mới may mắn thoát kiếp nạn.