----
Bác gái khuyên một câu: “Ở mặt tiểu đoàn trưởng Cố, thím cũng như , chỉ lúc hai chúng , thím mới với con.”
“Bên ngoài như …” Bác gái nhíu mày lắc đầu: “Một con, thể mang đứa nhỏ .”
Khuôn mặt Lý Hiểu Nguyệt trắng bệch.
“Người lương thiện đương nhiên là , nhưng con thể đánh cược cuộc sống của với lương tâm của khác.”
“Hiểu Nguyệt, cháu còn con nhỏ.”
“Nếu ly hôn, tiểu đoàn trưởng Cố còn trẻ, lập tức thể tái hôn.”
Bác gái thở dài một : “Rồi vợ, con cạnh bên, cháu thì ?.”
“Ngồi đất ăn cám nuốt rau?”
Bác gái khuyên một câu: “Không cần vì một chút nhất thời, khổ . Thừa dịp tiểu đoàn trưởng Cố hối hận, quản nó thật chặt.”
“Làm cho bà già dù thế nào cũng gợn một sóng nước.”
Lý Hiểu Nguyệt nhăn mày, đôi môi mím chặt.
Bác gái thấy cô như điều suy nghĩ, lọt tai.
“Tiểu đoàn trưởng Cố vẫn để ý đến con, lúc con náo loạn một chút, nó sẽ đưa bà già về quê, vợ chồng son các con vẫn thể sống hòa thuận như cũ. Hiểu Nguyệt, thím, đừng loạn quá.”
Lý Hiểu Nguyệt sửng sốt hồi lâu, hai mắt trống rỗng, thật lâu mới chậm rãi gật đầu.
“ , đây là lúc thím tã cho Niếp Niếp phát hiện .”
Bác gái thấy cô nghĩ thông suốt, nụ mặt càng sâu, bà lấy một bao lì xì: “May mà thím phát hiện nó, thì mất .”
Cô sửng sốt, nhận lấy.
Mở xem, bên trong năm tệ. Lý Hiểu Nguyệt tiền, giật đôi mắt to như hạt đậu nước mắt cứ rơi là rơi.
“Ơ, nhiều tiền như ?”
Năm tệ, quá hào phóng .
Bác gái cũng chút hâm mộ: “Có tiền , con cũng thể ở cữ.”
“Cháu ai đưa nó ?”
Lý Hiểu Nguyệt lau nước mắt trong mắt, ngẩng đầu về phía bác gái.
“Là hàng xóm của cháu.”
Bác gái hít một ngụm khí lạnh.
Bà còn tưởng là họ hàng thích gì đó cho, ngờ là hàng xóm.
Hàng xóm còn cho nhiều tiền như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-310.html.]
Bác gái ngây .
Lý Hiểu Nguyệt cầm tiền , vô cùng cảm kích Nguyễn Minh Phù, cũng chút kỳ vọng về tương lai.
…
Buổi tối Tạ Duyên Chiêu trở về, ngửi thấy mùi trứng luộc ngào ngạt.
Anh ăn một quả, đối diện với ánh mắt lấp lánh của Nguyễn Minh Phù.
“Thế nào, ngon ?”
Mặc dù mặn một chút, nhưng mùi vị vẫn ngon.
Mặc dù cô vô cùng tin tưởng món , nhưng đối mặc với Tạ Duyên Chiêu, cô vẫn hồi hộp.
“Ngon.”.
Anh lấy thêm một quả trứng và tiếp tục ăn.
Nguyễn Minh Phù cực kỳ vui vẻ.
Cằm khẽ nhếch lên, cô mà, món trứng luộc thể chinh phục .
Tạ Duyên Chiêu bộ dạng của cô, cũng nhịn đưa tay sờ sờ đầu cô. Buổi tối, Nguyễn Minh Phù giường.
Mấy ngày nay Nguyễn Minh Phù thành thật.
Tạ Duyên Chiêu , lập tức thấy mái tóc dài cởi giống như búp bê sứ của cô. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên Nguyễn Minh Phù, phủ một lớp ánh sáng nhu hòa.
Cổ họng khẽ động, ôm cô lòng.
Nguyễn Minh Phù cau mày, vỗ vỗ .
“Làm gì , em chuyện với .”
Tối nào cũng , tên đàn ông luôn dày vò cô. Nguyễn Minh Phù bất đắc dĩ, cô chia phòng ngủ với , còn đóng gói khiêng . Lăn qua lăn vài , Nguyễn Minh Phù cũng nhận mệnh.
Tuy rằng ầm ĩ dữ dội, nhưng cũng chừng mực, hề cô thương.
Tạ Duyên Chiêu buông tay.
Nút áo ngủ cởi , lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc… Dưới chăn còn cơ bụng, bắp đùi rắn chắc lực...
Cái hormone c.h.ế.t tiệt đập mặt.
Tạ Duyên Chiêu đến mức cô cầm lòng .
Mặt Nguyễn Minh Phù lặng lẽ đỏ lên.
“Em chuyện gì?”
Đối diện với đôi mắt của , lời đến bên miệng đột nhiên kẹt cứng. Thật lâu , đợi cô sắp xếp ngôn ngữ xong, lúc mới mở miệng.
“Nghe gần đây tố cáo em mặt ?”