----
Hứa Chư gật đầu đồng ý, đưa thuốc trong tay cho cô.
"Bột thuốc trong chai một ngày hai , gói thuốc một ngày uống ba viên."
Nguyễn Minh Phù nhận lấy, thoáng qua.
như Hứa Chư , bên trong chỉ một cái bình nhỏ bằng lòng bàn tay, bên cạnh là mấy viên thuốc gói trong một tờ giấy.
Nguyễn Minh Phù sờ một cái, phát hiện cũng nhiều lắm.
Chắc hẳn là đủ dùng trong hai ngày.
"Cảm ơn."
Tạ Duyên Chiêu tiếng cảm ơn, Hứa Chư phất phất tay.
"Giữa chúng mà khách sáo cái gì chứ, thôi, đưa hai về."
Tạ Duyên Chiêu thương tay , tay trái vẫn còn thể hoạt động , đối với gần như ảnh hưởng gì quá lớn, thậm chí nghĩ bây giờ vẫn thể bếp nấu ăn.
Buổi tối, Tạ Duyên Chiêu từ trong phòng tắm , đập mắt là Nguyễn Minh Phù đang ở bên giường sách.
Dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô xoã tung, cô vươn tay vén tóc tai, lộ ca cái cổ trắng nõn xinh .
Cô thấy động tĩnh, đầu mỉm : "Anh chứ?"
Tạ Duyên Chiêu chỉ cảm thấy trái tim của đang lay động.
Giờ phút , trong lòng chỉ là Nguyễn Minh Phù.
Đợi Nguyễn Minh Phù lên, lúc Tạ Duyên Chiêu mới chú ý tới quần áo cô đang mặc. Đầu tiên là giật sửng sốt, đó lông mày liền nhíu .
Lúc Nguyễn Minh Phù ăn mặc vô cùng mát mẻ.
Quần áo mỏng vô cùng, lộ từng mảng từng mảng da thịt ngực, còn hai sợi dây mỏng manh thắt ở đầu vai, trông tao nhã quyến rũ. Váy cũng ngắn, chỉ đến đùi.
Đôi mắt bình tĩnh, sâu thẳm của Tạ Duyên Chiêu dấy lên một tia gợn sóng.
Yết hầu khẽ chuyển động, giọng khàn khàn: "Em mặc cái gì ?"
"Áo ngủ."
Nguyễn Minh Phù cúi đầu , chỗ nào ?
Đây là áo lúc cô cùng với Hồ Uyển Ninh , chỉ về sửa ngắn lên một chút.
Tạ Duyên Chiêu chăm chú cô, cả nóng rực. Anh đè nén cơn giận trong lòng, nhưng bởi vì dùng sức nên gân xanh trán cũng nổi .
Anh nuốt một ngụm nước miếng: "Thay ."
Thay?
Cô vất vả lắm mới xong áo ngủ, bảo cô ?
Nguyễn Minh Phù thể chịu .
"Không ."
"Em ?"
"Không ." Nguyễn Minh Phù phồng mang trợn mắt: "Vốn dĩ là để mặc ngủ, cái gì mà !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-232.html.]
Cuối cùng, cô lẩm bẩm: "Đồ thời."
Giọng cô tuy nhỏ, nhưng Tạ Duyên Chiêu vẫn thấy.
Ánh mắt tối sầm : "Chê già?"
Giác quan thứ sáu của Nguyễn Minh Phù bắt đầu cảnh báo.
"Ai, ai , là... là tự ..."
Cũng liên quan đến cô.
Nguyễn Minh Phù nuốt nước miếng, nhịn lui về phía vài bước.
Lại là cái vẻ mặt !
"... Anh còn bôi thuốc ." Cô cũng dám thẳng Tạ Duyên Chiêu, hai tai đỏ bừng: "Mau tới bôi thuốc."
Nguyễn Minh Phù cảm thấy lá gan của quá nhỏ.
Anh đang thương, còn thể gì cô chứ?
Hai mắt Tạ Duyên Chiêu tối đen như mực, chằm chằm cô tựa như sói đói con mồi.
Anh lời tới, để lộ cánh tay thương.
Thực vết thương cũng sâu, so với những vết thương lúc Tạ Duyên Chiêu từng mà thì đây chỉ là mưa bụi mà thôi.
Nguyễn Minh Phù vết thương dữ tợn xí , mặt tràn đầy áy náy.
Anh thương dù cũng là vì trả thù cho cô.
"Đau ?"
Nguyễn Minh Phù ghé sát , thổi thổi miệng vết thương, dường như như thể dịu nỗi đau của .
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu tối sầm .
Sống đến tận bây giờ, từng ai hỏi đau , mệt ...
"Không đau."
Nguyễn Minh Phù nhíu mày.
Vết thương sâu như , thể đau?
Chắc chắn chỉ đang an ủi cô!
Nguyễn Minh Phù cẩn thận bôi thuốc cho , đó dùng băng gạc mới quấn vết thương .
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu tự chủ rơi đỉnh đầu cô.
Giờ phút trong mắt chỉ tràn ngập dịu dàng.
Hai cách gần .
Một uy vũ cao lớn, một nhỏ nhắn xinh xắn, ánh trăng nhàn nhạt hài hòa đến lạ thường.
Cuối cùng, Nguyễn Minh Phù còn thắt một cái nơ.
Nhìn kiệt tác của , Nguyễn Minh Phù tỏ hài lòng.
"Xong ."