----
"Cậu đừng kiểu đó."
Người chính là một ông lão sáu mươi tuổi, ông trừng mắt Tạ Duyên Chiêu:
"Hai đoàn trưởng đánh ở mặt tân binh, các giỏi lắm, thật nó cho ông đây mất hết mặt mũi !"
Ông lão họ Cố, cũng là lão lãnh đạo của Tạ Duyên Chiêu.
Lần báo cáo kết hôn, cũng là nhờ miệng của ông mà tất cả trong quân khu đều .
"Lãnh đạo , lão Tạ cũng là cố ý..."
"Cậu câm miệng cho !"
Hứa Chư lập tức nghiêm chỉnh , cũng dám lung tung nữa.
Ông Cố thở một , cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, lúc mới : "Cho lý do."
Hứa Chư Tạ Duyên Chiêu một cái, cúi đầu.
"Không lý do gì." Tạ Duyên Chiêu tỏ vẻ sợ trời sợ đất: "Chính là mắt."
Ông Cố sang với Hứa Chư: "Cậu đang tiếng ?"
Hứa Chư dám phản bác.
Dù so với hai , chỉ là một chính ủy nho nhỏ, đắc tội nổi với ai.
"Ông đây sớm muộn gì cũng tên khốn kiếp nhà cho tức chết!"
Ông Cố mắng một câu, hung hăng trừng mắt Tạ Duyên Chiêu một cái.
"Cậu cũng ." Ông liếc một cái: "Là vì vợ chứ gì?"
Hứa Chư ngẩng đầu: "Liên quan gì đến chị dâu?"
"Cậu im miệng!"
Ông Cố liếc Hứa Chư một cái, mở miệng tiếp: "Đây là việc riêng, giải quyết riêng là . Lại đánh mặt nhiều tân binh như , còn quân kỷ quân pháp !"
Ông Cố càng nghĩ càng giận, phê bình Tạ Duyên Chiêu từ đầu đến chân một trận.
"Uống nước."
Ông Cố: "..."
Ông bực bội giật lấy ly nước Tạ Duyên Chiêu bưng tới, uống ực một ngụm lớn.
"Bộ dạng của cũng tác dụng với ông đây !"
Tuy ngoài miệng như , nhưng trong lòng ông dịu ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-230.html.]
"Vậy ông , như thế nào mới hết giận?"
Ông Cố mềm lòng: "Mấy ngày ngoan ngoãn ở nhà cho , cả!"
"Vậy em Lục gia thì ?"
Hành vi của Lục Diễm vô cùng ác liệt, chừng sẽ tù. Mà s.ú.n.g dùng là của Lục Dương, cả hai em đều chạy thoát.
Trừ phi bảo vệ bọn họ.
Ông cố trừng mắt , nhưng vẫn mở miệng: "Sẽ xử phạt đúng theo quy định của quân đội."
Ông Tạ Duyên Chiêu, thở dài một .
"Cậu kết hôn , đưa vợ về gặp ba ?"
Cứ hai ba ngày là Tạ tư lệnh gọi tới đây một , khiến ông phiền chịu nổi.
Đáy mắt Tạ Duyên Chiêu hiện lên một tia khinh thường: "Bọn họ xứng."
Là lãnh đạo của Tạ Duyên Chiêu, Ông Cố đương nhiên khúc mắc của hai ba con .
Ông thở dài một , tiếp tục mở miệng :
"Tốt gì cũng là ba của , mấy năm nay ông cũng sai . Hơn nữa, vợ đến gặp ba chồng mới coi là danh chính ngôn thuận."
"Không cần."
Lúc Tạ Duyên Chiêu ý định để Nguyễn Minh Phù đến gặp ba chồng, bây giờ và về cũng .
Ông Cố bộ dạng của , cũng khuyên như thế nào.
Nói thật, ông cũng chướng mắt cách hành xử của Tạ tư lệnh.
Đành chuyển đề tài: "Nghe dẫn vợ gặp ông ngoại?"
Tạ Duyên Chiêu gật đầu.
"Ông ngoại hài lòng với đứa cháu dâu ."
Ông Cố: "..."
Bây giờ ông gì nữa, chỉ gõ nổ cái đầu chó của Tạ Duyên Chiêu.
Ông Cố khẽ ho một tiếng: "Khi nào dẫn vợ đến nhà một chút?"
Khoảng thời gian ông Cố ở đây, cho đến hôm qua mới trở về quân khu. Đối với cô gái chỉ cần một tuần thể thu phục Tạ Duyên Chiêu, ông tò mò.
"Ngày mai sẽ ."
"Đây chính là đó nhé." Hai mắt ông Cố sáng ngời: "Nếu ngày mai đến, ông đây sẽ đánh gãy chân !"
Tạ Duyên Chiêu nặng nhẹ đáp một tiếng.
Lúc ông Cố mới hài lòng: "Được , nghỉ ngơi cho , ."