----
Loại vải to bằng bàn tay thể quần áo gì, lẽ chập may đồ bơi hai mảnh?
Cô tấm vải một nữa.
Chẳng lẽ... bảo cô lấy nó lau bàn?
Tạ Duyên Chiêu cầm lấy hộp sữa bột chôn vùi ở phía lên, trầm giọng : "Tã của con."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Nghe thấy ba chữ , miếng vải đột nhiên trở nên nóng bỏng tay, cô ném nó về chỗ cũ.
"Không... Không chứ, cô gửi những thứ tới đây gì?"
Mới thoát khỏi sự thúc giục sinh con của chị Lâm, bây giờ tới cô bạn plastic ?
Nguyễn Minh Phù nghiến răng nghiến lợi.
Lần tới, cô chắc chắn gõ cái đầu chó của bạn plastic!
Ánh mắt của Tạ Duyên Chiêu tối sầm , cô: "Em thích trẻ con?"
"Trẻ con gì !"
Nguyễn Minh Phù nhớ tới cảnh tượng họ hàng dẫn theo con nhỏ tới chúc tết hàng năm, rùng : "Cứ líu ríu suốt , ồn ào c.h.ế.t !"
Tạ Duyên Chiêu , mím môi.
Nguyễn Minh Phù để ý tới .
Cố Ý Lâm gửi tới quá nhiều đồ ăn, Nguyễn Minh Phù chọn một ít đồ, đợi khi nào dịp sẽ đưa cho Hồ Uyển Ninh.
Cô cầm lấy sữa bột đưa cho :
"Tạ Duyên Chiêu, đem sữa bột tặng cho chị dâu . Trước đó em chị nhà hết sữa bột , đang định mua..."
"Tùy em."
Tạ Duyên Chiêu nhanh tay nhanh chân cất kỹ mấy thứ , đó bắt tay dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ.
Nguyễn Minh Phù ở một bên bận rộn.
Cô khẽ cau mày... Sao hôm nay cứ là lạ thế nào ?
Cảm giác đến buổi tối càng rõ ràng hơn.
Bởi vì... Hôm nay ôm cô ngủ!!!
Nguyễn Minh Phù giường, chút hoài nghi nhân sinh.
Rõ ràng lúc ngủ luôn ôm cô trong lòng.
Giờ thì ?
Hai giường, tách biệt rõ ràng, ở giữa còn cách vài cm.
Nguyễn Minh Phù chớp chớp mắt.
Cô còn hấp dẫn nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-224.html.]
Dạo gần đây, cô chăm sóc da, lẽ vì thế mà còn xinh nữa?
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ miên man, bất giác ngủ .
Đợi cô ngủ say.
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nghiêng , kéo cả Nguyễn Minh Phù trong ngực. Đầu ngón tay thô ráp của khẽ vuốt ve mặt cô, mà đối phương hề để ý, còn trở tìm một tư thế thoải mái hơn ngủ tiếp.
Thấy một màn như , Tạ Duyên Chiêu khẽ .
Anh đưa tay gạt mấy sợi tóc trán cô , trân trọng đặt một nụ hôn lên đó.
...
Ngày hôm tỉnh , phần giường bên cạnh Nguyễn Minh Phù còn ai.
Cô cũng quan tâm.
Thay quần áo xong ngoài, quả nhiên thấy Tạ Duyên Chiêu ở trong phòng khách ăn sáng. Nguyễn Minh Phù tới, vẻ mặt tò mò đồ vật bàn.
"Lão Tạ, hôm nay ăn gì?"
Nghe kiểu xưng hô , khóe miệng Tạ Duyên Chiêu giật giật.
"Không em ăn mì xào ?"
Anh kiên nhẫn trả lời: "Mau ăn , vẫn còn nóng."
Nguyễn Minh Phù sờ sờ nhiệt độ của hộp.
"Sao gọi em dậy sớm hơn?"
Mì xào gì gì đó, đương nhiên là ăn lúc còn nóng mới ngon.
Tạ Duyên Chiêu gì.
Nguyễn Minh Phù đồng hồ sinh học của riêng , mỗi ngày cứ đến đúng giờ đó là cô sẽ thức dậy. Tạ Duyên Chiêu điểm , cho nên đều ước lượng thời gian để mua bữa sáng, chờ cô thức dậy thì đồ ăn vẫn còn nóng.
"Mau ăn ."
Cô cúi đầu nếm thử một miếng, đồ ăn ở nhà ăn bộ đội ngon.
Mặc dù nhiều gia vị như những năm 50 và 60 nhưng như thế là ngon lắm .
Sợi mì màu trắng bao phủ bởi nước sốt đậm đà, phía còn rắc thêm một chút hành lá. Mặc dù sử dụng khá ít nguyên liệu nhưng mùi thơm của nó cũng đủ để cô chảy nước miếng.
Nguyễn Minh Phù ăn một miếng, hai mắt sáng rực lên.
Sợi mì dai dai nấu chung với củ cải giòn tan, hương vị đặc biệt.
Sức ăn của cô lớn, nhưng ăn sạch phần mì xào .
Nguyễn Minh Phù uống một ngụm nước, sờ sờ bụng .
Sau khi ăn uống no nê, Nguyễn Minh Phù cảm thấy buồn ngủ, đến khi thấy Tạ Duyên Chiêu cầm quần áo ngoài mới nhớ tới chính sự.
" , Lục Dương ở ?"
Tạ Duyên Chiêu nhướng mày.
"Lục Dương?"